Polaroid
Bán Dực

Bán Dực

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325195

Bình chọn: 8.5.00/10/519 lượt.

Anh cười đắc ý.

Tôi lại cười không nổi.

Toàn bộ thân thể giống như bị điện giật, không thể nhúc nhích.

Tiếng tim đập lớn, tựa như vang vọng toàn bộ căn phòng.

Nhưng mà, Cố Mạc Tu không biết giờ phút này tôi đang hoảng sợ, anh đem tôi ôm càng lâu: “Tiểu Lạc, hôm nay làm anh sợ muốn chết.”

Cái lạnh chậm rãi theo lòng bàn chân lan tràn khắp cơ thể. Máu đọng lại.

Mãnh liệt đẩy anh ra, sau đó lui vài bước, mãi đến khi lưng dán chân tường, mới dừng lại.

Sắc mặt của anh có chút khó khăn: “Tiểu Lạc… Em… Làm sao vậy?”

Tôi không biết nên nói cái gì mới tốt.

Anh tới gần, đi đến trước mặt tôi, ngồi xổm xuống, tay hướng về phía tôi.

Cố Mạc Tu, anh đừng dựa gần em như vậy. Em thật sợ hãi.

Thế nhưng Cố Mạc Tu không nghe được tiếng lòng tôi đang hò hét cùng phản kháng, bất chấp đưa hai tay ra, đem tôi ôm vào trong ngực: “Tiểu Lạc, có phải em đã xảy ra chuyện gì không?”

Tôi cảm giác trái tim mình đình trệ trong vài giây.

Anh nhận thấy được không đúng, buông tay, con ngươi đen lộ ra vẻ ưu thương: “Tiểu Lạc, em chán ghét anh đụng chạm vào người sao?”

Tôi run run đôi môi, sắc mặt tái nhợt.

Anh cười tự giễu: “Anh cứ tưởng khi mình trở về, em sẽ thật cao hứng.”

Đột nhiên lấy lại tinh thần, tôi mãnh liệt lắc đầu: “Không phải như vậy đâu.”

Anh vỗ vỗ mặt tôi: “Đi ngủ sớm đi.”

Tôi đi đến bên giường, nằm xuống.

Cố Mạc Tu nói: “Anh ngủ dưới đất cũng được.”

Trong không khí trôi nổi lơ lửng hơi thở xấu hổ.

Tôi cắn ngón tay, đưa lưng về phía anh nằm.

Phía sau truyền đến tiếng ho khan.

Trong lòng run rẩy.

Đã lâu, tựa như đã hạ quyết tâm, từ trên giường ngồi xuống: “Anh trai…”

“Ừm?” Anh lập tức cũng ngồi dậy, trong bóng đêm, mắt anh lộ rõ sự ưu thương.

Tôi hướng về phía giường, vỗ vỗ vị trí bên người: “Đi lên ngủ đi, đừng để bị cảm.”

Anh lắc đầu: “Không cần em xen vào, trước hết đi ngủ đi, anh không sao.”

“Em có chút lạnh. Cho nên, anh vẫn nên lên đây ngủ đi.”

Anh chần chờ, sau một lúc, đi đến bên giường nằm xuống.

Chúng tôi đưa lưng về phía nhau mà ngủ. Không ôm nhau ngủ giống như trước kia.

Tôi biết Cố Mạc Tu không ngủ. Hơi thở dồn dập đã bán đứng sự bất an trong lòng anh.

Cúi đầu kêu anh: “Anh trai…”

“Ừ?” Sau lưng truyền đến âm thanh rầu rĩ của anh.

“Vừa rồi anh muốn nói cho em một tin tức tốt, là cái gì vậy?”

“Không có gì… Là anh lừa em đó.”

“Không có khả năng, từ trước tới nay anh không bao giờ gạt em, nói mau! Bằng không em gãi cho anh ngứa chết.” Tôi cười uy hiếp anh.

“Không cần” Anh cũng rất cố chấp.

Tôi trở thân mình, vươn hai đầu ngón tay ra, hướng về phía nách anh mà gãi.

Anh lập tức cười thở không nổi, đứt quãng cầu xin tha thứ: “Tiểu Lạc… Tiểu Lạc… Em tha cho anh trai đi!”

“Vậy anh có nói hay không?”

“Được được được… Anh nói anh nói… Em mau tha cho anh…” Anh cười rất thống khổ, mặt đỏ bừng, màu sắc bờ môi, thật mê người.

Tôi buông anh ra, xấu xa nhìn anh.

Anh để ý quần áo có phần lệch lạc, nhìn tôi: “Từ hôm nay trở đi anh không cần đến trường.”

“Cái gì?!” Tôi bị lôi trở lại hiện thực.

Anh cười gật gật đầu: “Bởi vì kỳ thực tập của anh đã xong. Sang năm, sau khi tốt nghiệp có thể trực tiếp đi làm được rồi.”

Tôi nghe xong, vừa vui mừng lại vừa sầu bi, không biết nên nói với anh như thế nào.

Sau một lúc, mới sâu kín mở miệng: “Vậy, anh sẽ sống ở đây?”

Anh khó hiểu nhìn tôi chằm chằm: “Tiểu Lạc mất hứng sao?”

Tôi lắc đầu: “Rất vui vẻ.”

Một đêm dày vò.

Sáng sớm thức dậy, thấy bên người là Cố Mạc Tu thì tôi liền biết, tôi không thể đối mặt với anh được nữa.

Không ai lại đối với anh trai mình tim đập, mặt đỏ.

Đối với tôi chính là như thế.

Lặng lẽ xuống giường, đơn giản thu thập một ít quần áo, lưng đeo đàn guitar đi ra ngoài.

Tôi không dám quay đầu, sợ rằng vừa quay đầu lại, sẽ không thể rời đi được.

Tôi ngồi bên đường cái thật lâu.

Đem tất cả những kỷ niệm của mình và Cố Mạc Tu trải qua năm tháng mà tưởng nhớ lại, mưu toan có thể tìm ra được một chứng cớ, chứng cơ chính xác tôi yêu Cố Mạc Tu chỉ là do ảo giác.

Thế nhưng, tôi tìm không thấy. Trên thực tế tôi sớm đã đánh mất lý trí, sớm không có năng lực để phân tích.

Di động vang lên.

Một dãy số xa lạ lóe lên trên màn hình.

Đang do dự nên nghe hay không nên nghe thì ngón tay vô tình ấn vào nút, bên trong truyền đến một giọng nữ dễ nghe: “Liên Lạc.”

Là Liên Thực.

Tôi trêu chọc bà: “Oh, mẹ, nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên mẹ gọi cho con đấy. Thật sự là chuyện lạ!”

Bà ta không để ý tới tôi, chỉ nói ngắn gọn một câu: “Trở về! Tao có chuyện cần gặp mày.”

Nói xong liền cúp điện thoại.

Tôi lắng nghe âm thanh trong điện thoại, nhịn không được văng ra một câu: “MD!”

Nghĩ một chút, cuối cùng vẫn mang theo hành lý trở về nhà.

Mở cửa, Liên Thực đang ngồi trên ghế sa lon, bên người bà còn một người nữa.

Người đó là Cố Kỳ Ngôn.

Tôi biết không thể trốn tránh lần nữa, buông đàn guitar đi đến trước mặt bọn họ, cố ý hỏi: “Vị tiên sinh này là…”

Sắc mặt Cố Kỳ Ngôn nhất thời có chút khó khăn.

Ông nói: “Tiểu Lạc, là ba đây.”

“Ba sao?” Tôi mở to hai mắt nhìn ông ta, sau đó lập tức lắc đầu: “Không đúng. Không đúng, mẹ tôi nói ba