
sống ai chết còn không biết trước được đâu?” Tôi cười thê lương: “Em chưa nghe thấy bất kỳ cái gì, anh trai nên đi ngủ sớm một chút, ngày mai mới có thể chiếu cố hôn lễ của ba mẹ được.”
Anh gật đầu.
Tôi đi về phòng ngủ.
“Tiểu Lạc…” Anh đột nhiên gọi tôi.
“Chuyện gì?”
Đôi môi anh ngập ngừng, muốn nói rồi lại thôi.
Hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng: “Cám ơn em.”
Tôi lắc đầu: “Có cái gì mà phải cảm ơn… Là anh em cần gì khách khí thế.”
Xoay người rời đi, dồn dập vội vã. Âm thanh vỡ vụn.
Tôi nghĩ, mình vốn là một cô gái đáng buồn, vì anh mà sinh ra, vì anh mà chết đi.
Ánh trăng giấu vào tầng mây, trời đất trở nên tối đen.
Tôi trốn sâu trong chăn, lạnh đến mức phát run.
Thập tự giá trên ngón áp út kêu lên những tiếng boong boong lạnh lẽo.
Nó đại diện cho ý chỉ của Thần, sự khiển trách nối thẳng tới trái tim.
Công nguyên 19XX: Giáo đường
Trong khi nâng váy giúp Liên Thực bước trên thảm đỏ, âm nhạc vang vọng khắp nơi, mọi người chậm rãi đi về phía linh mục để chúc phúc cho hai người kia, tôi đột nhiên cảm thấy, người đang kết hôn, thật sự phải là tôi cùng Cố Mạc Tu.
Liên Thực hạnh phúc đưa tay ra để Cố Kỳ Ngôn nắm lấy, bước về phía linh mục.
Làm phù dâu và phù rể, tôi và Cố Mạc Tu cùng đứng lui sang một bên.
Toàn thân Cố Mạc Tu mặc lễ phục trắng, cơ thể thon dài đứng trong lễ đường, cao quý tựa như thiên thần.
Tôi cười với anh, nói: “Anh thanh niên này, sao hôm nay đẹp trai thế!”
Mặt của anh hơi hơi đỏ lên: “Không ra lớn cũng chẳng giống nhỏ!” Thoáng nhìn tôi, lại nói: “Cô gái này… Lễ phục thật phù hợp với vóc dáng em…”
Tôi giật nhẹ phần ren trắng của chiếc váy: “Thật không? Em còn đang lo lắng mình mặc vào thấy là lạ sao ấy!”
Anh cười nói: “Không đâu. Nhìn rất được!”
Nghe được lời ca ngợi từ anh, tôi không khỏi đỏ mặt.
Nghi thức bắt đầu.
Linh mục hỏi: “Chú rể, con có nguyện ý lấy cô dâu làm vợ không?”
Cố Kỳ Ngôn: “Thưa cha, con nguyện ý.”
Thân thể Cố Mạc Tu bên cạnh tôi hơi run lên. Tôi ngẩng đầu, chỉ thấy đôi môi anh nhẹ nhàng mấp máy, bàn tay phủ kín lên chiếc nhẫn, nắm thật chặt.
Linh mục: “Cho dù tương lai cô ấy giàu có hay bần cùng, cho dù cô ấy có khỏe mạnh hay ốm yếu, con vẫn nguyện ý cùng cô ấy sống chung một chỗ sao?”
Cố Kỳ Ngôn quay đầu nhìn Liên Thực, trong mắt tràn đầy hạnh phúc: “Đúng vậy, con nguyện ý.”
Linh mục chuyển sang Liên Thực.
Linh mục: “Cô dâu, con nguyện ý gả cho chú rể sao?”
Liên Thực cười vô cùng ngọt ngào: “Thưa cha, con nguyện ý.”
Linh mục: “Cho dù tương lai người đàn ông này giàu sang hay bần cùng, cho dù tương lai người này có khỏe mạnh hay ốm yếu, con đều nguyện ý cùng anh ta sống chung một chỗ sao?”
Liên Thực: “Đúng vậy, con nguyện ý.”
Linh mục: “Được, ta lấy danh nghĩa là người đại diện cho Chúa Thánh Thần, Chúa Cha, con của Thánh để tuyên bố: Chú rể, cô dâu trở thành vợ chồng. Hiện tại, chú rể có thể hôn cô dâu.”
Dưới sự chúc phúc của mọi người, hai người hôn nhau đầy đam mê, trao nhẫn cho nhau.
Nhất thời tôi cảm thấy toàn thân mình như sụp đổ.
Cố Kỳ Ngôn cùng Liên Thực xa cách mười hai năm, rốt cuộc vẫn được ở bên nhau.
Tôi không biết mình nên dùng loại tâm trạng gì để đối diện với hoàn cảnh hiện tại, trong lòng hoang vắng giống như sa mạc rộng lớn màcằn cỗi, không có lấy một ngọn cỏ.
Biện Nghê đi tới, lặng lẽ cầm tay tôi: “Phải dằn xuống, tất cả đều là muốn tốt cho bà.”
Tôi gật đầu: “Tôi biết.”
Quay đầu lại nhìn Cố Mạc Tu, bóng dáng anh đã không thấy.
Đang định hỏi, Con Vịt cùng Quang Đầu, Copy cười hì hì đi tới.
Móng vuốt của Copy chụp lên vai tôi: “Hoa sen nhỏ, tôi không nghĩ bà lại có được bà mẹ xinh đẹp như vậy cùng người cha đẹp trai hết sức. Bà đó, thật là hạnh phúc!”
Tôi cười cay đắng: “Rất hạnh phúc sao?”
Anh đạp tôi một cước: “Tôi đang nói, ba và mẹ bà vừa kết hôn xong, sao bà lại cười thê thảm như vậy?”
“Cảm thấy rất áp lực… Không thể nhìn thấy được cha mẹ, họ làm tôi thấy chói mắt!”
Quang Đầu cười hì hì quàng một tay khác lên vai tôi.
Ngay lúc tôi bị hai người bọn họ dồn ép suýt ngã xuống thì Con Vịt chạy tới đẩy bọn họ ra, rống to vào hai người đó: “Hai người bọn bay đúng là háo sắc, đừng làm hại hoa sen nhỏ của tôi!”
Hai người kia sửng sốt, sau đó ôm bụng cười to: “Thôi đi, Con Vịt, như ông hiện giờ, không phải vừa ăn cướp vừa la làng à?”
Vẻ mặt tôi cầu xin nhìn ba người: “Tôi thật sự hối hận khi mời mấy người đến, đừng bảo mấy người định đập phá tan tành cái chỗ này đấy nhé?”
Mấy người lập tức điều chỉnh lại thần sắc: “Tuyệt đối không có!”
Sau khi nghi thức hôn lễ kết thúc, các tân khách bắt đầu đi đến khách sạn.
Trên đường đi, tôi không hề nhìn thấy bóng dáng Cố Mạc Tu.
Tôi hỏi Con Vịt: “Ông có nhìn thấy anh trai tôi không?”
Con Vịt nhàn nhạt liếc tôi một cái: “Không có.”
Nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua, cảm thấy lo lắng, tôi gọi vào điện thoại di động của Cố Mạc Tu.
Trong điện thoại truyền đến âm thanh thật dài.
“Thật xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
Liên tục gọi vài lần, đều là giọng nữ lạnh như băng truyền đến, lặp đi lặp lại như một