Insane
Bang Chủ Dụ Phi

Bang Chủ Dụ Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322181

Bình chọn: 8.5.00/10/218 lượt.

t rượu" a, nàng lại không cẩn thận nói ra."Ách, ta không có. . . . . ." Rõ ràng không thể cho hắn biết, nàng thực ngốc

quá đi!

Nhưng mà, nếu hắn hỏi nàng như thế, phải chăng hắn đã sớm biết rồi? Nếu chỉ có vậy, nàng nói dối cũng ko có tác dụng. "Nàng đến

chỗ chưng cất rượu, rơi vào bên trong thùng rượu, là ta cứu nàng ra

ngoài." Nhìn nàng giùng giằng, Đỗ Trọng Khang định đem chuyện anh hùng

cứu mỹ nhân nói cho nàng nghe, giải quyết những khó hiểu của nàng.

"Đó, ta thật sự có đến chỗ chưng cất rượu hay sao? Ta thật sự đã quên rồi, ta xin lỗi." Mai Phượng Tuyết cười rất lúng túng.

Trí nhớ của nàng cũng chỉ duy trì đến lúc rơi vào trong thùng rượu thôi,

sau đó nàng chẳng nhớ gì chỉ mơ mơ hồ hồ như người say. . . . . . Thật

ra là chính hắn đến cứu nàng hay sao? Thật tốt quá.

"Không sao,

ta tha thứ cho nàng." Đỗ Trọng Khang cực kỳ phóng khoáng. "Mai Mai, nàng biết không? Lời nàng nói tối hôm qua làm cho ta vô cùng cảm động. "Hả?" Mai Phượng Tuyết chớp mắt. "Ta nói cái gì?" Nàng sẽ không nói lung tung gì đấy chứ?

"Nàng nói nàng vô cùng yêu ta, muốn gả cho ta, không muốn gả cho hoàng thượng." Huynh đệ yêu quý, thật xin lỗi ngươi. "Nàng

còn nói nàng không phải muốn rời khỏi ta, nàng muốn ở bên cạnh ta cả đời . . . . ."

"Có thật vậy không?" Không dám tin, Mai Phượng

Tuyết đôi hét thật to. Nàng thật sự có nói như vậy sao? Chính nàng sao

lại có suy nghĩ ko đứng đắn như vậy? "Sau đó ngươi liền hôn ta. . . . . . Còn cùng ta. . . . . . Cùng ta. . . . . ." Đỗ Trọng Khang nói xong bày

ra bộ dạng như bị người khác xâm phạm.

"A?" Trời ạ, sao nàng lại

làm ra chuyện ấy? Chính mình làm gì cũng ko nhớ? "Làm sao lại như vậy?

Ta không có khả năng. . . . . ."

"Nàng không thừa nhận? Nàng sau

khi thỏa mãn dục vọng liền đá ta qua một bên?" Đỗ trọng Khang phàn nàn,

bày ra bộ dạng đáng thương.

"Không phải, mà là chuyện này làm ta

vô cùng kinh hãi. . . . . ." Mai Phượng Tuyết vuốt lồng ngực của mình,

cảm thấy đầu mình càng lúc càng đau hơn. "Ta thật sự nói cho với ngươi

ta yêu ngươi, thật sự ko muốn rời khỏi ngươi, cả đời muốn ở lại bên cạnh ngươi?"

"Thật." Đỗ Trọng Khang mặt biểu tình đầy bi thương.

"Nhưng mà nàng lại quên hết rồi. . . . . . Nhất định là nàng nhớ rất rõ

ràng, chỉ là không muốn thừa nhận bản thân mình đã nói những lời đó,

chơi đùa ta xong liền đá ta đi, có đúng hay không?"

"Không có,

không có." Mai Phượng Tuyết cuống quít khoát tay."Ta thật sự là không

nhớ rõ, cái gì đều không nhớ, ngươi ngàn vạn lần đừng hiểu lầm. . . . .

."

"Vậy ngươi nguyện ý cả đời ở cùng ta phải ko?" Đỗ Trọng Khang con mắt sáng rực chờ mong.

"Phải . . . . . Ách, không phải. . . . . ." Mai Phượng Tuyết lần nữa nói năng loạn xạ . Ai hừm, ai dạy nàng cách nói năng mạch lạc đi!

"Nàng

khẳng định như thế, chắc chắn nàng ko hề yêu ta,. . . . . . Ta đối với

nàng thâm tình như vậy, tốt như vậy. . . . . ." Đỗ Trọng Khang lại bắt

đầu vụng về, bày ra bộ dạng vô cùng bi thương, vẻ mặt cũng vô cùng khốn

khổ.

"Không phải. . . . . . Ta là thật. . . . . ." Mai Phượng

Tuyết vừa nghĩ tới muốn nói thích hắn, mặt bắt đầu hồng, tim đập nhanh.

"Ai hừm, dù sao ta cũng ko muốn rời khỏi ngươi nhưng mà ta bắt buộc phải rời đi!"

"Tại sao? Điều này rõ ràng chứng minh nàng ko hề yêu ta." Đỗ Trọng Khang tiếp tục tấn công.

"Ta nào có?" Mai Phượng Tuyết tâm muốn cãi lại, nhưng vừa định nói ra, nàng lại đỏ mặt, hai gò má đỏ ửng như cà chua chín. "Người ta là bởi vì. . . . . . Người ta là bởi vì hi vọng ngươi có thể sống tốt nên mới phải rời xa ngươi."

"Hi vọng ta sống tốt?" Đỗ Trọng Khang giả vờ không

biết nàng muốn rời đi vì lý do gì. "Hi vọng ta sống thật thật tốt thì có gì liên quan tới việc nàng phải rời đi?"

"Đương nhiên có liên quan." Mai Phượng Tuyết ngước mắt nhìn chằm chằm vào hắn."Ngươi quên ta phải gả cho hoàng thượng sao?"

"Cho nên?" Đỗ trọng Khang rửa tai lắng nghe.

"Cho nên ta dĩ nhiên không thể thích ngươi, bằng không hoàng thượng mà biết, nhất định sẽ chém đầu ta, cũng sẽ chém cả đầu của ngươi. . . . . . Cho

nên ta muốn lúc còn chưa có gì, mau mau rời khỏi ngươi." Mai Phượng

Tuyết nói rất nghiêm túc.

Đỗ Trọng Khang lại thiếu chút nữa bật cười. Chưa có gì xảy ra? Nàng còn chưa hiểu rõ ràng sao?.

Bọn họ sớm chiều chung đụng, ở chung một chỗ, trong bụng của nàng hẳn đã có con của hắn, thế mà còn nói là chưa có gì hay sao?

"Chuyện này nghe rất nghiêm trọng, nhưng mà Mai Mai, nàng đã quên mất một

chuyện." Đỗ trọng Khang miễn cưỡng nhịn cười, bày ra bộ mặt nghiêm túc.

"Chuyện gì?" Mai Phượng tuyết chuyên chú lắng nghe, ko biết hắn sẽ nói

cái gì tiếp.

"Nàng quá tự tiện, quên đi cảm nhận của ta." Đỗ Trọng Khang nói liên tục.

"Cảm nhận của ngươi là gì?" Mai Phượng Tuyết trừng mắt nhìn.

"Nếu như nàng thật sự gả cho hoàng thượng, vậy ta sẽ sống không bằng chết."

Đỗ Trọng Khang bày ra vẻ mặt thống khổ, nội tâm cười thầm.

Hắn

không phải cố ý muốn đem một việc cỏn con biến thành một tấm bi kịch,

nhưng cũng ko muốn nàng phải khổ tâm suy tư, hắn ko cam lòng.

"A?" Mai Phượng Tuyết quá đỗi ngạc nhiên. Nàng ngược lại t