Ring ring
Bang Chủ Dụ Phi

Bang Chủ Dụ Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321984

Bình chọn: 8.00/10/198 lượt.

hật không nghĩ đến."Nhưng mà. . . . . . Nhưng mà. . . . . ."

"Không có nhưng nhị gì hết." Đỗ Trọng Khang nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.

"Mai Mai, ta thà chết còn hơn là sống mà ko hạnh phúc, nàng hiểu không?" Dứt lời còn chăm chú nhìn nàng.

"Vấn đề là. . . . . ." Mai Phượng Tuyết vẫn cảm thấy lo lắng.

"Cùng ta ở chung một chỗ, đừng gả cho hoàng thượng." Hoàng thượng chắc là

đang cảm thấy lỗ tai rất nhột. "Chỉ cần có thể ở cùng với, dù ta có bị

chém đầu cũng ko hề hối hận." Đỗ Trọng Khang trong mắt tràn đầy thâm

tình.

"Ngươi. . . . . ." Mai Phượng Tuyết trong lòng cảm thấy rất vui. Tại sao từ đêm hôm qua hắn như biến thành một người khác như vậy?

Thế nhưng thâm tình của hắn làm nàng rất khó từ chối. . . .Giữa bọn họ

tại sao lại diễn ra tình cảnh này?

"Mai Mai, nàng không ko muốn

cùng ở với ta sao? Nếu không tại sao nàng lại do dự như vậy? Có phải ta

có chỗ nào ko tốt, khiến nàng ko thể quyết định dứt khoát?" Đỗ Trọng

Khang vẻ mặt chân thành, tha thiết hỏi .

"Không phải. . . . . .

Ngươi không có gì không tốt. . . . . ." Nhìn hắn thật là thống khổ, nàng đâu còn có thể trách móc hắn nữa? Huống chi hắn lại vô cùng tốt. "Là ta thật lòng ko muốn ngươi bị chém đầu."

"Nhưng ta thà chết chứ ko

muốn phải rời xa nàng." Đỗ Trọng Khang chân thành nói. "Dù mất đi tất cả ta nguyện ở cạnh nàng, chỉ cần có nàng bên cạnh, ta cảm thấy rất mãn

nguyện rồi."

"A?" Mai Phượng Tuyết nghe vậy, ngây người. Nghe hắn nói những lời này, giống như đem nàng ôm chặt lấy ko muốn rời xa. Nàng

thật sự ko nên. "Ta không sợ chết. Nhưng mà. . . . . ."

"Nàng

không phải vì sợ chết?" Đỗ Trọng Khang bên môi nổi lên nụ cười mừng rỡ.

"Vậy thì tốt quá! Nàng không sợ chết, ta cũng không sợ chết, chúng ta

vẫn ở chung một chỗ, cho dù có bị hoàng thượng chém đầu, chúng ta vẫn ở

bên cạnh nhau mãi mãi, phải ko?" Nghe vậy thật khiến người ta cảm động. Có thể cùng hắn ở chung một chỗ.

Nhưng mà. . . . . . Nàng mơ hồ cảm thấy chuyện này có gì đó ko đúng lắm?

"Nàng không nói chính là ngầm đồng ý!" Đỗ Trọng Khang tuy là diễn kịch nhưng hắn

cảm thấy rất vui vẻ, ôm nàng thật chặt, hắn hôn thật sâu, lưu lại ấn kí

trên môi nàng."Chúng ta có thể cả đời ở chung một chỗ, thật tốt quá!"

"Này. . . . . ." Mai Phượng Tuyết muốn giải thích rõ, nhưng cảm thấy lòng hắn đang xúc động, lòng nàng mềm đi, cũng ko giải thích gì nữa. Chỉ cần có

thể tựa vào lòng hắn mãi mãi như lúc này là đủ rồi. . . . . .

"Xin hỏi, ngươi có nhìn thấy bóng dáng một cô nương xinh đẹp như thế này?"

Mai đại nương từ dưới chân núi dọc theo con đường hỏi thăm tung tích của nữ nhi nhà mình.

"Ách. . . . . ." Nhìn những người ở phía trước

xếp hàng mua rượu thuốc, nàng cố gắng chen lên để tìm nữ nhi. Cũng hỏi

qua rất nhiều người, nhưng ko ai biết tin tức nữ nhi nhà nàng. "Cám ơn."

Điều này sao có thể? Tuyết nhi nhà nàng rõ ràng nên đứng xếp hàng, đâu thể

nào tìm cả ngày mà ko thấy? Theo nàng biết, nếu Tuyết nhi có đứng xếp

hàng, thì bây giờ cũng chỉ ở giữa dãy núi này thôi, làm sao có thể biến

mất được chứ?

Nàng chưa từ bỏ ý, quyết định hỏi thêm lần nữa, nàng quay sang nam tử bên cạnh hỏi thăm.

"Xin hỏi, ngươi có hay không thấy cô gái xinh đẹp này xếp hàng quanh đây

không? Ngươi mau mau nghĩ nhanh lên, ta thật sự rât gấp." Mai đại nương

lộ ra vẻ mặt thành khẩn mà vội vàng.

"Ách. . . . . ." Nam tử bên

cạnh sửng sốt một chút, vẻ mặt khó khăn: "Ta có nhìn thấy từng thấy vị

cô nương xinh đẹp này ở đây. Mặc dù nàng với ngươi dáng dấp rất giống

nhau, nhưng chắc nàng ko phải là ngươi chứ?"

"À?" Lúc này đổi lại Mai đại nương ngây ngẩn cả người."Ngươi nói người thiếu nữ kia dáng dấp giống ta nhưng nàng xinh đẹp hơn?"

"Đúng vậy. Nàng ấy có dáng dấp rất giống ngươi, nhưng so với ngươi vừa trẻ

tuổi vừa xinh đẹp. . . . . ." Nam tử đôi mắt sáng lên chỉ kém không bay

ra ái tâm.

"Thật là quá đáng! Dầu gì ta cũng là mẹ nàng, lại còn

nói nàng so với ta còn xinh đẹp hơn. . . . . ." Mai đại nương tức giận

nói được một nửa, lại dừng một chút. "Khoan đã, bây giờ không phải ai

xinh đẹp hơn ai, tóm lại ngươi có nhìn thấy nữ nhi nhà ta hay ko? Ngươi

có thấy nàng đi nơi nào hay ko?"

"Bị Trang chủ bắt vào trong Đỗ

Khang tửu gia trang rồi. Nàng tựa hồ cùng Trang chủ còn rất tốt. . . . . ." trong mắt nam tử có chút mập mờ, cũng có chút nuối tiếc. "Nàng thật

sự rất đẹp cũng. . . . . . Người có thiếu con rể không?" Nam tử chà chà

đôi tay, nhao nhao muốn thử.

"Dù có thiếu cũng ko bao giờ tìm ngươi!" Mai đại nương liếc nam tử một cái, tức giận đi thẳng.

"Làm cái gì. . . . . ." Nam tử nhìn bóng dáng của Mai đại nương đi xa, bắt

đầu nói lảm nhảm."Ít nhất ta cũng cung cấp cho ngươi tin tức con gái,

thế nào lại ko cảm ơn lấy một lời? Ta như vậy mà ko chọn, nếu đem nữ

nhi của ngươi gả cho ta, ta ta cũng có thể miễn cưỡng tiếp nhận ngươi a. . . . . ." ( =.=, ặc ko còn lời nào để nói)

"Ta cuối cùng vẫn

cảm thấy có chỗ nào đó ko đúng. Không phải là ta sợ chết, không muốn ở

cùng với ngươi cả đời, ta thật sự cảm thấy ko thể nói gì được vào lúc

này. . . . . . Ngươi trước tiên khôn