
nh buồn tẻ trong lòng cô, biết rõ hành
động sắp tới của mình là không nên, nhưng hắn vẫn làm.
Hắn xoa xoa tóc cô, kéo đầu cô dựa vào bả vai mình, lấy tay ôm ngang eo cô, cười đến thực
hại nước hại dân, “Yên tâm, đây là cái bánh đầu tiên, sang năm sẽ có cái thứ hai, năm sau là
cái thứ ba, sau đó, khi em sống đến một trăm tuổisẽ được nhận cái bánh kem thứ bảy mươi
bốn trong cuộc đời mình, đến lúc ấy, em có đồ tử đồ tôn khắp thiên hạ, chắc anh phải chuẩn
bị một cái bánh ngọt hai mươi tầng thật lớn mới đủ ăn.”
“Anh coi thường năng lực của em quá, khi đó đồ tử đồ tôn của em sẽ còn nhiều hơn nữa, ít
nhất cũng phải ăn cái bánh kem năm mươi tầng.”
“Cái đó không thành vấn đề, dù sao chỉ là một cái bánh kem năm mươi tầng, cũng không phải
đòi một tòa lâu đài bánh kem năm mươi tầng. Vậy bây giờ, có thể xin em kể cho anh nghe,
sinh nhật nào đã để lại trong em ấn tượng sâu sắc nhất, có chuyện gì xảy ra hay không?”
“Sinh nhật năm ấy, đúng vào ngày em phải chọn khoa thực tập, mỗi người trong chúng em
đều phải đến thực tập ở từng khoa, khoa thận, khoa nhi, khoa nội, khoa ngoại...... Xoay vòng
thực tập xong, mới có thể tốt nghiệp, quyết định một khoa mà mình sẽ đến làm việc.”
“Em thích nhất khoa nào? Khoa đầu tiên em thực tập là khoa nào?” Hắn tò mò hỏi.
“Thích hay không không quan trọng, bởi vì thầy giáo bắt chọn bằng cách rút thăm.”
“Khoa nào là „giải thưởng lớn nhất‟ đối với bọn em?”
“Diễn viên đoạt giải『Kim Mã 』sợ nhất là vào ngày đó bị gọi nhập ngũ, mà bác sĩ thực tập
sợ nhất bị bắt đến phòng cấp cứu, bởi vì mọi người đều là người mới, năng lực ứng biến rất tệ,
chỉ cần không cẩn thận......”
“Anh biết, giống như nhân viên bán hàng phạm lỗi, tính sai tiền, kiểm sai hàng hóa; Như thầy
giáo ra đề thi sai, đánh sai học sinh, còn cái mà em đối mặt là mạng người, không chấp nhận
sơ sẩy dù là nhỏ nhất.”
“Không sai, phòng cấp cứu là nơi xảy ra tình trạng đó nhiều nhất. Ngày hôm đó giáo sư điểm
danh tên em đầu tiên, ông nói em là thọ tinh, được quyền......”
“Chọn khoa mình thích nhất?”
“Sai, quyền ưu tiên là -- thọ tinh có thể rút thăm đầu tiên. Ba, bốn mươi tờ giấy, mà đề tên
phòng cấp cứu chỉ có hai tờ.”
“Tỷ lệ rút trúng rất thấp.”
“Không sai. Khi em mở tờ giấy mình vừa rút, nhìn trên tờ giấy viết rõ ràng ba chữ -- phòng
cấp cứu.”
Hắn bật cười thành tiếng. “Vận khí của em thật tốt.”
Đúng vậy, tiếng hoan hô nổi lên toàn hội trường như sấm dậy, tất cả mọi người đứng dậy vỗ
tay nhiệt liệt, tiếng vỗ tay so với khi em dự lễ tốt nghiệp cấp ba còn to hơn mấy lần.”
“Còn vỗ tay nữa sao, bọn họ cho rằng em sắp hát à?”
“Không sai, khi đó em còn nghĩ rằng mình chính là Chu Kiệt luân, là...... Mạt hoa lạc đế. Bọn
họ cười to, vỗ tay, hát to bài ca chúc mừng sinh nhật vui vẻ.” Đó là sinh nhật đầu tiên trong
cuộc đời em có người vì mình hát bài hát mừng sinh nhật.
“Thực tập ở phòng cấp cứu chơi vui lắm à?”
“Chơi vui? Em từng bị một ông lão ói ra máu đầy người, còn bị đại ca hắc đạo nhìn chằm
chằm như hổ đói, chỉ vì khâu miệng vết thương cho huynh đệ của hắn, anh nói thử xem chơi
vui không?”
“Oa, thật phấn khích, bất quá bác sĩ Cung vững như Thái Sơn nhất định không thành vấn đề.”
“Ý anh muốn nói, kinh nghiệm đầu đời – được huấn luyện ở phòng cấp cứu, làm cho em trở
nên vững như Thái Sơn.”
“Cho nên mới nói, là con người tạo dựng hoàn cảnh, hay hoàn cảnh tạo nên con người, gà có
trước hay trứng có trước đều là những vấn đề khó lý giải.”
Cô nói, anh cũng nói, hai người nói xong mới phát hiện bọn họ đều đang nói về một vấn đề,
“Là gà đẻ trứng, hay trứng nở ra gà.” Cùng cười ra tiếng, cô dương dương tự đắc nói: “Em tin
là gà có trước, hoàn cảnh tạo nên con người.”
“Vì sao?”
“Em cho rằng gà là do hai loài chim không biết tên, bởi vì quá yêu nhau, kết thành chim liền
cành, đẻ ra trứng gà, chú gà con lông vàng nở ra không giống cha, không giống mẹ. Về phần
hoàn cảnh...... Đối lòng người, có tổn hại, cũng có tôi luyện.” Tựa như hoàn cảnh của cô.
“Vậy nhất định là do trường y quan trọng hóa việc học, dồn ép khiến em không thở nổi, mới
làm cho em mỗi phút đều nơm nớp lo sợ.”
“Em không biết có đúng là bản thân mình bị dồn ép đến không thở nổi hay không, nhưng
việc học ở trường y rất nặng nề là thật, bác sĩ làm việc rất căng thẳng cũng là sự thực.” Nói
tới đây, cô chống cằm, thở dài.
“Nghe qua thực sự là một gánh nặng, xem ra việc duy trì bệnh viện không phải là dễ dàng.”
Hắn gật gật đầu, vẻ mặt tán thành.
“Đúng vậy, trước kia một lần chạy thận bệnh viện trợ cấp bảy ngàn đồng, hiện tại chỉ còn lại
ba ngàn năm, về sau còn có thể giảm nữa, hơn nữa bệnh nhân bệnh nặng đã đủ đáng thương,
thân là bác sĩ, có đôi khi biết rõ chỉ cần dùng thuốc mới là được, nhưng lại không thể cho
bệnh nhân dùng.”
“Vì sao không thể?”
“Bởi vì thuốc mới rất quý, mà số bệnh nhân bệnh nặng muốn xin thuốc lại quá nhiều, nên chỉ
có thể nói câu “Thực xin lỗi”, thuốc chỉ có hạn, bác sĩ cũng không thể dùng.”