
mso-break-type:section-break" clear="all">
“Em có vẻ oán giận?”
Cung Diệc Hân bật cười. “Em thường cảm thấy mình đã chọn sai khoa, làm bác sĩ đã đủ ngốc,
em còn chọn khoa tim nơi tranh cãi nhiều nhất bệnh viện, đầu em tuyệt đối có vấn đề.”
“Đầu có vấn đề? Anh cho rằng chỉ có những người đứng đầu các kỳ thi, mới có quyền điền
nguyện vọng trường y.”
“Anh đã từng nghe qua câu này hay chưa, thể chế giáo dục ở Đài Loan ngày càng xuống dốc,
người nào điểm thi càng cao nghĩa là người đó càng ngốc.”
Khương Tuệ Kình ngửa đầu cười to không dứt. “Em đang mắng không ít người.”
“Không, em là mắng chính mình. Em thống hận đọc sách, nhưng vì đánh cược với bản thân,
gượng ép mình đọc những cuốn sách không thể nuốt trôi. Anh biết không? Thời điểm không
chịu nổi nữa, em từng lấy dây thừng tự cột mình vào ghế tựa, ép chính mình đọc thuộc lòng.”
Hắn không thể cười nữa, hai hàng lông mày nhăn thành hai tòa núi. Hắn lại muốn xoa xoa tóc
cô...... Rõ ràng là một người kiên cường kiêu ngạo như vậy, lại luôn khiến hắn cảm thấy tiếc
nuối, cái này gọi là vật cực tất phản (sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo
hướng ngược lại)?
“Sao phải vất vả như vậy? Đọc không nổi thì đừng đọc.”
“Có lẽ nhân sinh của anh có rất nhiều con đường có thể lựa chọn, nhưng em không giống vậy,
từng giai đoạn trong cuộc đời em đều bước đi rất nhịp nhàng, giai đoạn kết thúc này, nếu
không biết nắm giữ em sẽ trượt dốc không phanh, em phải cẩn thận từng bước đi, không thể
té ngã, em cũng phải chạy đủ nhanh, không thể chạy chậm hơn người khác nửa bước, có đôi
khi cảm giác mệt rồi lại mệt, nhưng em đều dũng cảm tiến tới.
“Không phải anh chưa từng tự hoài nghi về bản thân mình, hoài nghi có phải mình đã đề ra
mục tiêu quá cao hay không, nhưng mệt quá, hoài nghi qua đi, vẫn phải lấy lại tinh thần, tiếp
tục hướng tới mục tiêu.”
Có lẽ một ngày kia, khi bản thân bị mệt mỏi bao vây, sẽ phát hiện mục tiêu mình truy đuổi
chỉ là một câu chuyện cười, nhưng dòng chảy cuộc đời sẽ không dừng lại, cô chỉ có một lựa
chọn duy nhất là...... Chạy, rồi lại chạy, cố sức mà chạy.
Cô nói rất đúng. Cha mẹ cũng không ép buộc hắn đọc thêm sách gì, hồi nhỏ thầy giáo nói hắn
tư chất nổi trội xuất sắc, muốn mẹ dẫn hắn đi trắc chỉ số thông minh, hắn tức giận, cố ý làm
sai chỉ được 60 điểm, mẹ chẳng những không bực tức hắn, không miễn cưỡng hắn phải vào
lớp có tư chất đặc biệt, mà còn cho phép hắn cùng Tuệ Thanh ngốc nghếch học cùng lớp đến
tận khi tốt nghiệp trung học.
Về sau cha sinh bệnh, muốn mời người quản lý chuyên nghiệp đến điều hành công ty, cho
hắn tự do lựa chọn con đường tương lai của mình, nhưng hắn kiên trì đòi tiếp nhận công ty,
kiên trì kế thừa sự nghiệp của cha mình.
“Những lúc mệt quá, em thường làm gì?” Trong giọng nói của hắn không cẩn thận lộ ra sự
thương tiếc.
“Em từng ngồi xé từng trang sách, xếp thành máy bay giấy, phóng lên trần nhà.”
“Bởi vì tức giận, tức giận bất bình?”
“Không biết, có lẽ là muốn cho thượng đế đọc thử thứ sách vở không có nhân tính đó, nói
không chừng ngài sẽ tốt bụng cho em qua được kỳ thi đó.” Nhưng về sau phát hiện, xé sách
xong, còn phải bỏ tiền ra mua một quyển sách mới, không có lời. “Anh thì sao? Lúc gặp phải
một cuốn sách khó hiểu, sẽ làm việc ngốc gì?”
“Anh chưa từng làm gì cả.”
“Không thể như vậy, chỉ cần là con người thì đều có thời điểm ngẩn người.”
“Có lẽ thế, nhưng anh chưa từng thấy cuốn sách nào khó cả.” Hắn kiêu ngạo mà liếc mắt nhìn
cô, nụ cười thực khiến người ta chán ghét.
Cô tức giận trừng hắn. “Biết, biết Khương tiên sinh là thiên tài rồi, ai chẳng biết, ai không
biết......”
“Ai nói, em hiểu lầm anh rồi. Anh không phải thiên tài, thực sự không phải thiên tài, chỉ là
anh chưa từng gặp chuyện không thể lý giải gì đó, chưa đọc trúng cuốn sách khó hiểu mà thôi,
anh ghét nhất là các cuộc thi, không hiểu vì sao mỗi lần đều viết bừa viết đại mà lại luôn đạt
100 điểm, anh thích bài kiểm tra được 90 điểm......”
Xem, có người đàn ông nào đáng ghét như hắn không? Cung Diệc Hân tức muốn hộc máu.
“...... Anh thật sự không hiểu, vì sao mọi chuyện trên thế giới đều không có tính khiêu chiến
như vậy, một chút khó khăn cũng không có?”
Cô nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt nắm đấm.
“...... Anh không muốn tự tin, nhưng phóng mắt nhìn ra......”
Cô không nghe nổi nữa! Không đợi hắn nói xong, cô cầm đĩa bánh ngọt ăn chưa xong trên
tay, đập thẳng về phía mặt hắn, nhưng hắn dễ dàng tránh