Ring ring
Băng Tiểu Thư

Băng Tiểu Thư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322410

Bình chọn: 10.00/10/241 lượt.

h không muốn biết, bởi vì biết càng nhiều, khi đối mặt với ánh mắt vô tội của Tuệ Thanh,

càng dễ bị lộ, anh chỉ muốn biết kết quả cuối cùng, kết quả là -- hắn nhận tiền của cha anh,

rồi xuất ngoại.”

Điều này đã chứng thực những gì hắn nói. Cung Diệc Hân không ngờ được.

“Hắn đối mặt với Tuệ Thanh đã nói gì?”

“Cái người kia nhát gan, ngay cả dũng khí gặp lại Tuệ Thanh cũng không có đã bỏ chạy,@#

xox.” Hắn mắng chửi người, dùng tiếng Anh, thật sự khó nghe.

“Lúc ấy Tuệ Thanh thì sao?”

“Còn làm sao nữa? Chị ấy đã đủ ngốc, sau khi thất tình, ngay cả sách cũng không đọc vô, ba

ba dùng trăm phương nghìn kế mới miễn cưỡng giúp chị ấy làm một tấm bằng tốt nghiệp, sắp

xếp chị ấy công ty vào nhà chúng ta đi làm, nhưng người bình thường nghĩ cũng biết, với tình

trạng đó, cô làm gì có tâm tình làm việc.”

“Hẳn là có người đã nói rõ với chị ấy.”

Đổi thành cô, cô tình nguyện chết rõ ràng, cũng không nguyện ý sống mơ hồ như vậy.

Khương Tuệ Kình lắc đầu. “Dù nói thế nào, cô chị đầu óc ngốc nghếch ấy cũng nghe không

hiểu. Kết quả không biết chị ấy đã đọc bộ tiểu thuyết tình yêu nào, tự biên tự diễn nên một

câu chuyện, ảo tưởng người đàn ông xấu kia gặp tai nạn xe cộ mất trí nhớ, chờ sau khi hắn

khôi phục trí nhớ, sẽ trở lại bên cạnh mình.”

“Sau đó thế nào, Tuệ Thanh vì sao mất trí nhớ?”

“Về sau cha anh sinh bệnh, quyết định về hưu đem công ty giao lại cho hai chị em. Chị ấy

không thể không nâng cao tinh thần hỗ trợ, tuy rằng năng lực có hạn, nhưng anh phải công

nhận, Chị ấy quả thật đã cố gắng hết sức, khi đó mỗi ngày chị đều bận đến đêm khuya, nhìn

chị bận rộn anh cũng không ngăn cản, ngược lại còn cho rằng đây là chuyện tốt, nhưng dù

bận chị ấy vẫn không quên một chuyện, mỗi ngày sau khi tan tầm đều chạy vòng đến nhà

Trang Bạch Tuyên, bất chấp mưa gió......”

“Chị ấy tới đó làm gì?”

“Trong tưởng tượng của chị ấy, Romeo phục hồi trí nhớ sẽ quay về ngôi nhà trước đây.”

Cung Diệc Hân thở dài, lại nghĩ, hẳn là có người đã nói với cô từ đầu đến cuối câu chuyện.

“Bận rộn sẽ giúp con người quên đi những chuyện không vui trong cuộc sống, anh tin tưởng,

thời gian càng lâu, tình yêu sẽ trở nên mờ nhạt, cảm giác sẽ biến mất, rồi Tuệ Thanh, sẽ quên

được Trang Bạch Tuyên.”




“Em đồng ý, chỉ cần không có thời gian, rất nhiều chuyện đau lòng sẽ tự động rời xa, bởi vì

những con ong mật cần cù chịu khó không có thời gian đau khổ, thế Tuệ Thanh quên được

hắn sao?”

“Sáu năm xa cách, không làm cho Tuệ Thanh quên hắn, nhưng Trang Bạch Tuyên vừa xuất

hiện, đã khiến chị ấy quên sạch.”

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Trang Bạch Tuyên về nước, còn dẫn theo một người phụ nữ bụng mang dạ chữa, chị ấy đã

nhìn thấy cảnh đó tại nhà cũ của Trang Bạch Tuyên. Ngày đó là sinh nhật cha của anh, chị về

nhà, nói với anh mệt mỏi quá, chị không muốn ăn bánh ngọt mà chỉ muốn đi nghỉ, tỉnh dậy

sau một ngày một đêm, chị đã quên tất cả, cô mất đi phần ký ức của bảy năm trước, trở lại

tuổi hai mốt, mùa xuân năm ấy vẫn chưa quen biết Trang Bạch Tuyên.”

“Đây là nguyên nhân anh luôn bảo vệ Tuệ Thanh quá mức?” Cung Diệc Hân xúc động, cô

nắm chặt tay hắn, muốn truyền cho hắn chút ấm áp.

Hắn giữ tay cô. “Đúng, Trang Bạch Tuyên thành tài rồi về nước, hắn cầm tiền của cha anh,

mở được một công ty có chút tiếng tăm trong ngành điện tử, hiện tại công ty của hắn đã đủ

mạnh để cạnh tranh với công ty của bọn anh.”

“Hắn muốn......”

“Báo thù? Anh không sợ, nhưng hắn không thể xem Tuệ Thanh là đối tượng trả thù, cho nên

anh luôn cảnh giác với mỗi người xuất hiện bên cạnh chị ấy, bao gồm cả vị『 bác sĩ 』có

lòng tốt nghe chị ấy tâm sự.”

“Anh đã nói chuyện với Trang Bạch Tuyên sao?”

“Anh vì sao phải nói chuyện với hắn? Hắn có bao nhiêu chiêu thức cứ việc sử dụng, anh chấp

hết.” Khương Tuệ Kình khẩu khí kiêu ngạo tự phụ.

Sẽ mãi như thế sao? Hắn có thể dùng hành động để bảo vệ cô, tiếp tục kiểm tra cảnh giác với

mỗi sự việc mỗi con người trong cuộc sống của Tuệ Thanh sao?

Hắn trầm mặc, mà cô lại không đành lòng đem những lo lắng sâu kín trong lòng hắn hỏi

chính hắn.

Buổi sáng hôm sau, Khương Tuệ Thanh tỉnh lại, thấy hai người tựa vào nhau ngủ trên gối

lười, thiên tài đẹp trai ôm bác sĩ, bác sĩ đẹp gái nằm trong lòng thiên tài, đó là hình ảnh siêu

cấp lấp lánh, so với những hình vẽ cô đã thấy trong truyện tranh còn lãng mạn, hạnh phúc

hơn rất nhiều.

Vì thế, cô cười thật tươi, trong lòng vụng trộm chờ mong, một ngày nào đó tình yêu sẽ đến

với bọn họ.

Khương Tuệ Kình gõ cửa nhà cô, Cung Diệc Hân nhìn thấy liền bất ngờ, bởi vì trên tay hắn

cầm một cái bánh kem.

Hắn cười nhìn cô, thích nhìn cô kinh ngạc, thích những sợi tóc ướt dán trên má cô khi cô thấy

hắn đến, điều đó làm cho hắn cảm thấy giữa mình và cô, tồn tại sự thân mật không nói thành

lời.




Hắn từng nghĩ tới, làm một người đàn ông hiếm khi có thời gian rảnh rỗi, lại muốn đến gõ

cửa nhà một người phụ nữ, nó đại biểu cho,