
áo, Hứa
Tiên để bát đũa xuống, bắt đầu một ngày đi làm.
Cực khổ suốt một ngày, cuối cùng Hứa Tiên mới cẩn thận dò hỏi xin
Vương viên ngoại ứng trước tiền công, Vương viên ngoại cũng không hỏi
nguyên do liền hào phóng đưa cho nàng. Hứa Tiên cảm động đến liên tục
nói cảm ơn.
Trên đường về nhà lại gặp đôi mắt mong chờ của Tiểu Chính Thái, nắm
tay nhỏ bé mềm nhũn của thằng bé, khiến Hứa Tiên đột nhiên có cảm giác
mình là một bà thím xấu xa vậy. Mua cho tiểu chính thái xâu kẹo hồ lô,
lại nhìn bộ dạng thằng bé ăn rất hạnh phúc, trong lòng Hứa Tiên cũng ấm
áp hẳn.
Tiểu chính thái đi theo Hứa Tiên về đến tận cửa, rồi mới lưu luyến
rời đi. Hứa Tiên theo thói quen vuốt vuốt cái đầu nhỏ mềm mại của nó,
nhìn vẻ mặt nó thỏa mãn làm nàng cũng cười theo.
Đưa mắt nhìn bóng dáng thằng bé biến mất, lúc này Hứa Tiên mới quay
đầu lại, vừa vặn thấy Tiểu Thanh tựa vào cạnh cửa, ánh mắt kỳ quái nhìn
nàng.
“Làm sao, có việc?” Hứa Tiên tiến lên, lướt qua Tiểu Thanh đi vào.
“Ngươi, biết đứa bé kia không phải người phàm?” Tiểu Thanh có chút do dự hỏi.
“Phải.” Hứa Tiên nhàn nhạt trả lời. Nhưng Tiểu Thanh thì không còn bình tĩnh được nữa.
“Ngươi biết, ngươi thật sự đã sớm biết? Ngươi lại không sợ nó sao? Nó là yêu quái đó.” Tiểu Thanh kinh ngạc thấp giọng hô lên.
“Vậy thì làm sao?” Hứa Tiên không quay đầu nhìn Tiểu Thanh, vặn eo bẻ cổ nói, “Đói chết mất, có cơm chưa? Buổi tối ăn cái gì thế?”
Tiểu Thanh dừng bước, nhìn bóng lưng Hứa Tiên, hồi lâu không nói nên lời.
“Này, buổi tối ăn cái gì?” Hứa Tiên thấy tiếng bước chân phía sau
dừng lại, quay đầu lại thấy vẻ mặt Tiểu Thanh có chút phức tạp, lầu bầu
nói, “Ta muốn ăn thịt, có thịt không thế?”
“Ngươi thật sự không sợ đứa bé kia? A, không phải, ngươi không sợ yêu quái sao?” Tiểu Thanh tiếp tục truy hỏi, vẻ mặt không thể tin.
“Ngươi phiền chết đi được, nó so với khối người còn đáng yêu hơn đấy. Yêu quái thì làm sao? Buổi tối rốt cuộc ăn cái gì? Có thịt hay không?
Ta muốn ăn thỏ nướng.” Hứa Tiên có chút không chịu được cái đề tài này,
lại quay về chủ đề ăn gì.
“Ngươi chỉ biết ăn ăn ăn rồi lại ăn thôi, ăn cho béo chết ngươi luôn
đi.” Tiểu Thanh tức giận trả lời, song trong lòng lại có một tia rung
động kỳ quái. Ngay chính hắn cũng không biết cảm giác như vậy là cái gì. Chỉ biết là, cảm giác đó hình như cũng không tồi.
“Béo cái gì mà béo! Ta bây giờ đang trong giai đoạn phát triển đấy.”
Vẻ mặt Hứa Tiên như đưa đám, sau đó theo phản xạ sờ sờ bộ ngực lép của
mình, “Chỗ này bao giờ mới to lên một chút đây? Nếu không to được thì đó là lỗi của ngươi đấy!” (TNN: ta ngất a *haha*)
Tiểu Thanh choáng rồi, hoàn toàn choáng rồi, nhìn động tác của Hứa
Tiên, lại nghe những lời này nữa, trên khuôn mặt tuấn mỹ trắng trẻo cuối cùng nổi lên một mảnh đỏ ửng rất khả nghi. Cái gì mà chỗ đó không to
được thì là lỗi của mình chứ? Lời này cũng quá đa nghĩa đi? Còn nữa, còn nữa, làm gì có tiểu nữ tử nào lại có hành vi hào phóng như vậy, còn nói những lời như thế nữa chứ!
“Ăn uống không đủ chất thì cơ thể cũng không phát triển được.” Hứa
Tiên lại lầu bầu, “Hiện tại cơm nước hàng ngày là ngươi chịu trách
nhiệm, thế còn không phải là lỗi của ngươi sao?”
“Ngươi, ngươi. . . . . .” Tiểu Thanh đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy mình bị Hứa Tiên làm cho á khẩu không trả lời được rồi.
“Đi vào ăn cơm đi, có thịt đó.” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của
Bạch Tố Trinh từ phòng ăn nhẹ nhàng truyền ra ngoài, truyền đến rõ ràng
bên tai Hứa Tiên.
Hứa Tiên mừng rỡ nhảy hai ba bước chạy vào: “Chỉ có nương tử là tốt với vi phu thôi. Ha ha.”
“Thêm một bát nữa.” Hứa Tiên đem cái bát không đưa cho Tiểu Thanh,
mắt híp lại rất là thỏa mãn, “Ăn ngon thật, Tiểu Thanh, ngươi có thể đi
làm đầu bếp được rồi đấy.”
Tiểu Thanh nhận lấy bát, xới đầy bát thứ hai cho Hứa Tiên, trong lòng thầm nhủ, đúng là đồ háu ăn. Nhưng mà, ăn như vậy, chỗ đó thật sẽ to
lên sao? Tiểu Thanh nghĩ tới đây, trong lòng bỗng nhiên rùng mình, tại
sao mình lại có loại ý nghĩ quái dị này chứ! Tiểu Thanh trong lòng run
lên, lắc lắc đầu, muốn ném văng loại ý nghĩ quái dị đáng khinh này khỏi
não mình.
“Còn mấy ngày nữa là hôn lễ của tỷ tỷ ngươi rồi.” Bạch Tố Trinh lên
tiếng. Nhìn bộ dạng ăn rất thích ý của Hứa Tiên, trong lòng lại là một
mảnh tĩnh lặng.
“Ừm, đúng vậy, đến lúc đó chúng ta đến sớm một chút, còn phiền hai
người các ngươi hỗ trợ nữa.” Hứa Tiên nhai một miếng thịt thơm nức, hàm
hồ nói không rõ.
“Được.” Bạch Tố Trinh đáp một chữ đơn giản.
“Cám ơn nha, nương tử yêu dấu của ta.” Hứa Tiên ném cho Bạch Tố Trinh một cái mị nhãn, trêu ghẹo.
Sắc mặt Bạch Tố Trinh đanh lại, nhưng Hứa Tiên làm như không thấy,
tiếp tục ăn. Một màn này Tiểu Thanh nhìn mà trong lòng cười thầm không
thôi.
Hôn lễ Hứa Kiều Dung so với Hứa Tiên thì long trọng hơn một chút. Mặc dù bên Hứa gia không có thân thích gì, nhưng có các đồng sự trong nha
môn của Lý Công Phủ tới, hàng xóm láng giềng cũng tới không ít, làm náo
nhiệt hẳn lên. Hứa Tiên lấy tiền bán dược liệu cùng tiền lương ứng trước cũng đủ mua quà mừng rồi, mua một bộ trang sứ