
ó thể xong
a. Nghĩ tới nghĩ lui, Hứa Tiên cũng không nghĩ ra được kết quả.
“Hán Văn, nếu muội không đi học nữa, vậy thì muốn làm gì?” Hứa Kiều Dung quan tâm hỏi.
Hứa Tiên uống xong ngụm cháo cuối cùng, cầm chén đưa cho Hứa Kiều
Dung, suy tư, theo đúng kịch bản mà nói, như vậy thì hẳn là mình đi học
y? Lại còn thích hợp ra vẻ tôn kính với thần tiên đúng không? Nghĩ thế
khóe miệng Hứa Tiên có chút co giật.
“Muội muốn học y.” Hứa Tiên cân nhắc trước sau, mở miệng nói.
Hứa Kiều Dung sửng sốt, cuối cùng vẫn đồng ý. Sau đó nghĩ xem làm sao chuẩn bị để Hứa Tiên đi học y.
“Được, tỷ tỷ đáp ứng muội. Nhưng mà phải học cho thật tốt thật giỏi
nhé.” Lòng Hứa Kiều Dung có chút chua xót, thật ra thì học giỏi rồi thì
sao? Hán Văn là nữ giả nam trang, sau này đường đi khó khăn cỡ nào, nàng biết rõ hơn bất kì ai.
“Vâng.” Hứa Tiên đáp một tiếng, nhìn trong mắt Hứa Kiều Dung có sự
phân vân, đáy lòng than thở. Lại thấy giận cái tên gọi là cao tăng, bói
cái gì mà ngày sinh tháng đẻ kia, khiến cho phức tạp như thế.
Hứa gia vất vả, nên Hứa Kiều Dung đến ngày thứ ba mới thu xếp thỏa
đáng được chuyện này. Sau đó đưa Hứa Tiên đến một tiệm thuốc học y. Thật ra thì nhìn Hứa Kiều Dung mỗi ngày mệt nhọc như vậy, Hứa Tiên cũng
không đành lòng. Ở cổ đại một cô gái kiếm sống nuôi một nhà như thế, đã
là chuyện vô cùng khó khăn gian khổ. Bây giờ trở thành “đệ đệ” của Hứa
Kiều Dung, vậy thì nên nghĩ xem có biện pháp gì cải thiện cuộc sống một
chút hay không.
“Ừm, Vương đại nương, cho hai cái bánh bao, to một chút nhé.” Hứa
Tiên sáng sớm đã bị Hứa Kiều Dung vội vàng đưa đến tiệm thuốc, lúc này
ánh mắt mông lung đang dừng trước cửa hàng bánh bao, móc ra bốn đồng
tiền mua bữa sáng cho mình.
“Được.” Vương đại nương đem hai cái bánh bao bỏ vào túi giấy đưa cho Hứa Tiên, “Lần sau lại tới nữa nha.”
“Được được.” Hứa Tiên cắn bánh bao có chút mơ hồ đáp lời. Bánh bao ăn trong miệng thật ngon, Hứa Tiên thỏa mãn nheo mắt lại, ây ây, thực là
ngon quá đi. Nhìn lớp vỏ bánh, nhào bột đủ mềm, thịt heo này, tuyệt đối
không phải thịt mỡ.
Đang lúc Hứa Tiên rung đùi đắc ý chuẩn bị đến tiệm thuốc, ở bên Tây
Hồ, xuất hiện hai tuyệt thế mỹ nam. Một bạch y phiêu phiêu, bên hông là
một thanh bảo kiếm khắc hoa văn cổ xưa, vừa nhìn đã biết không phải vật
phàm. Chẳng qua là trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn có một tầng hàn khí
che phủ, làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác ‘chớ đến gần’. Mà
bên cạnh hắn là một công tử áo xanh tuấn mỹ, đôi mắt đẹp không an phận
nhìn xung quanh. Hai người có bề ngoài xuất chúng như thế, dĩ nhiên hấp
dẫn không ít ánh mắt của người khác. Bây giờ chính là mùa du hồ, người
đi đường liên tiếp quay đầu nhìn bọn họ. Thậm chí có không ít cô gái táo bạo làm bộ như không cẩn thận làm rớt khăn lụa xuống trước mặt hai
người để gây chú ý, nhưng hai người vẫn trực tiếp không nhìn.
“Bạch đại ca, người huynh muốn tìm, thật ở nơi này?” Công tử áo xanh nghi ngờ hỏi.
“Ừm.” Mỹ nam áo trắng lạnh nhạt trả lời, cũng không nói gì nữa.
“Làm sao tìm được đây, nhiều người như vậy.” Công tử áo xanh nhăn lại đôi mày liễu xinh đẹp, có chút không kiên nhẫn.
Mỹ nam áo trắng không nói gì, nhưng mắt sáng như đuốc nhìn phía trên cầu Đoạn.
Ở trên cây cầu nhỏ, có một thiếu niên gầy yếu miệng đang cắn bánh
bao, hăng hái bừng bừng nhìn cảnh đẹp Tây Hồ. Không cần phải nói, thiếu
niên này, chính là Hứa Tiên rồi.
“Chậc chậc, nhìn cảnh sinh thái này thật đẹp nha.” Hứa Tiên cắn bánh
bao cảm thán cảnh đẹp trước mắt. Thật là đẹp, đẹp vô cùng. Ở xã hội hiện đại, cảnh đẹp căn bản cũng bị ô nhiễm. Một khị khai phá sẽ bị phá hủy,
hết khăn giấy, tàn thuốc lá, cả vỏ chai nước suối. Ngay cả Trường Thành (Vạn Lý Trường Thành) cũng là một mớ hỗn loạn kinh tởm. Vừa sang mùa hè liền tỏa ra từng trận hôi thối, có người còn đem đó thành nơi phóng uế bừa bãi. Trên sường
núi thì không cần phải nói rồi, khắp nơi đều là một mảnh rác thải trắng
xóa. Mà cảnh đẹp trước mắt thì hoàn toàn bất đồng, đây mới thật là lục
thủy chứ, nhìn ngắm khiến cho lòng người thoải mái và hạnh phúc.
Hứa Tiên đang ngắm phong cảnh, lại không biết mình cũng thành phong cảnh trong mắt người khác.
Công tử áo xanh nhìn theo ánh mắt của mỹ nam áo trắng, cũng nhìn thấy người trên cây cầu nhỏ, đang muốn mở miệng hỏi gì đó. Mỹ nam áo trắng
trong nháy mắt vung tay một cái, không khí trước mặt liền xảy ra biến
hóa quỷ dị, xuất hiện cảnh tượng chỉ có hai người mới có thể nhìn. Chỉ
thấy thiếu niên gầy yếu trên cây cầu nhỏ kia không ngừng biến hóa, biến
hóa, cuối cùng biến thành mục đồng.
“Là hắn.” Mỹ nam áo trắng nói một câu nhàn nhạt, thu hồi phép thuật.
“Người nọ chính là người Bạch đại ca huynh muốn tìm?” Công tử áo xanh kinh ngạc hỏi.
Mỹ nam áo trắng vẫn lời ít ý nhiều như cũ: “Phải” dứt lời liền đi về trước, muốn đi về phía cây cầu.
Công tử áo xanh theo sát phía sau. Bây giờ đang ở phàm trần, không
thể tùy ý sử dụng phép thuật, nếu không trực tiếp bay qua là tốt rồi,
sao cần phải đi bộ như bây giờ?
Nhưng mà khi hai người đi tới trên cầu, đã không còn thân ảnh