
rinh tuyệt đối không bỏ qua, cái con cua nhỏ này lại uốn trong ngực Hứa Tiên, bộ dáng kia khiến hắn cảm thấy rất chướng mắt. (TNN: ta nghe thấy có mùi chua nha ='>'> hắc hắc)
Tiểu Chính Thái méo miệng, cố gắng không khóc, nhưng bàn tay nắm áo Hứa Tiên cũng đã run lẩy bẩy.
“Tiểu Bạch!” Hứa Tiên có chút câm nín rồi. Nàng biết lưỡi Bạch Tố Trinh độc, nhưng lúc này độc miệng hình như không tốt lắm đâu. Rõ ràng là hắn cứu người, hiện tại lại biến thành ác nhân.
Bạch Tố Trinh thấy Hứa Tiên lên tiếng, lúc này mới không tiếp tục độc hại Tiểu Chính Thái nữa, đi tới ghế ngồi xuống, thản nhiên hỏi: “Nói đi, chuyện gì xảy ra? Ngươi không phải nên canh giữ ở Tây Hồ sao?”
Tiểu Chính Thái lúc này mới cả kinh, hoảng sợ nhìn Hứa Tiên. Lúc này nó làm sao giải thích chuyện mình không phải người phàm với vị tỷ tỷ này đây?
“Nàng đã sớm biết ngươi không phải phàm nhân rồi.” Bạch Tố Trinh yếu ớt mở miệng.
“A!” Tiểu Chính Thái rất là kinh ngạc, sau đó ánh mắt nhìn Hứa Tiên tràn đầy bất an.
“Không sao. Tỷ đã sớm biết, nhưng tỷ cảm thấy không có chuyện gì cả. Đệ vẫn là tiểu đệ tệ đáng yêu của tỷ.” Hứa Tiên an ủi Tiểu Chính Thái, nhẹ nhàng sửa chút tóc rối trên đầu nó.
Tiểu Chính Thái bặm môi, sắp muốn khóc lên.
“Không được khóc.” Một câu lạnh lùng của Bạch Tố Trinh làm cho Tiểu Chính Thái nén nước mắt trở về.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Làm sao đệ lại bị thương nặng như vậy?” Hứa Tiên cau mày hỏi.
“Là bọn hắc giao (thuồng luồng đen), chúng giết gia gia, chiếm mất Tây Hồ. Hu hu hu, gia gia đã chết, gia gia đã chết rồi. . . . . .” Tiểu Chính Thái lúc này nhịn không được nữa, lớn tiếng khóc lên.
Hứa Tiên sau khi nghe xong mày nhíu lại chặt hơn, nhìn Tiểu Chính Thái khóc, đau lòng không thôi. Mặc dù nàng chưa từng thấy qua gia gia của Tiểu Chính Thái, nhưng có thể từ trong lời nói trước kia của Tiểu Chính Thái mà đoán ra, gia gia hẳn là người thân duy nhất của nó. Mất đi người thân duy nhất, có thể tưởng tượng được đó là đả kích lớn tới mức nào.
Hứa Tiên không có mở miệng dỗ dành, chỉ ôm Tiểu Chính Thái, để nó khóc đủ. Bạch Tố Trinh cũng trầm mặc không nói gì, trong thư phòng chỉ còn tiếng khóc của Tiểu Chính Thái. Bên ngoài, Tiểu Thanh cũng chú ý đến động tĩnh bên trong, nghe tiếng khóc, hắn cũng trầm mặc, lẳng lặng đứng ở ngoài không nhúc nhích.
Chờ Tiểu Chính Thái khóc đủ rồi, lúc này mới ngẩng đầu dùng ánh mắt hồng hồng nhìn Hứa Tiên: “Tỷ tỷ, có phải đệ rất vô dụng không, chẳng những không bảo vệ được gia gia, còn để người ta chiếm mất nhà nữa.”
Hứa Tiên đang muốn mở miệng nói gì đó, thì Bạch Tố Trinh đã lạnh lùng xen vào: “Ngươi không phải rất vô dụng, mà là vô cùng vô dụng.” (TNN: Anh này đúng là rắn ='>'> miệng không phải độc bt a~~ haha)
Hứa Tiên nghe vậy, không đồng ý định phản bác, nhưng vừa đụng phải ánh mắt Bạch Tố Trinh, thì không lên tiếng nữa. Không có trao đổi bất kỳ ngôn ngữ nào, nhưng Hứa Tiên đọc được ý tứ gì đó ở trong mắt Bạch Tố Trinh, cho nên tạm thời im lặng.
Tiểu Chính Thái nghe được lời Bạch Tố Trinh nói, bĩu môi lại muốn khóc.
“Khóc là có thể báo thù cho gia gia ngươi? Khóc là có thể đòi lại được nhà của ngươi?” giọng nói Bạch Tố Trinh trong trẻo lạnh lùng mặc dù không có bất kỳ gợn sóng, nhưng lại thành công khiến Tiểu Chính Thái không khóc nữa.
“Ta không khóc! Ta muốn báo thù cho gia gia, ta muốn đòi lại nhà!” Tiểu Chính Thái nắm chặt tay, trong con ngươi bắn ra ánh mắt kiên nghị.
“Nhưng ngươi bây giờ không có cái năng lực đó.” giọng nói lạnh lùng của Bạch Tố Trinh làm ánh mắt Tiểu Chính Thái ảm đạm.
Hứa Tiên nhìn Tiểu Chính Thái, rất muốn ôm nó an ủi. Nhưng là thấy ánh mắt Bạch Tố Trinh, nàng cuối cùng vẫn không nhúc nhích cũng không có mở miệng. Giờ khắc này, nàng tin tưởng Bạch Tố Trinh tự có tính toán của mình.
“Muốn báo thù, muốn đòi lại nhà, thì bây giờ bắt đầu chú tâm tu luyện đi.” Bạch Tố Trinh thản nhiên nói.
Tiểu Chính Thái đầu tiên là ngẩn ra, sau đó trượt ra khỏi ngực Hứa Tiên đi xuống, phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Bạch Tố Trinh, nói rất khí thế: “Sư phụ trên cao, xin nhận của đồ nhi một lạy.”
“Đứng lên đi.” Giọng Bạch Tố Trinh vẫn như cũ không chút gợn sóng không kinh hoảng.
Tiểu Chính Thái đứng dậy, ở một bên, trên mặt tràn đầy vẻ kiên nghị.
Hứa Tiên còn có chút thẫn thờ, nhưng nhìn Tiểu Chính Thái phấn chấn vực dậy lần nữa, đáy lòng vô cùng cao hứng. Mà tất cả, đều là công lao của Bạch Tố Trinh.
Sau đó Hứa Tiên mới biết tên thật của tiểu chính thái là Vân Trúc. Hứa Tiên cảm thấy có điểm giống phát hiệu của hòa thượng, vừa nghĩ tới hòa thượng, Hứa Tiên cũng nhớ tới Pháp Hải. Sau đó tâm tình dĩ nhiên không thể vui lên được. Lắc lắc đầu, đem Pháp Hải ném ra khỏi đầu.
Vốn là Hứa Tiên muốn giúp Vân Trúc tắm, nhưng Bạch Tố Trinh lại lạnh lùng nói một câu đây là việc của Tiểu Thanh. Tiểu Thanh hứng gió rơi lệ, tại sao lại là việc của hắn chứ? (TNN: Khổ thân anh ='>'>)
Buổi tối trên bàn cơm, Hứa Tiên nhìn Tiểu Chính Thái đã tắm rửa trắng trẻo đang mở miệng nhỏ ăn cơm, không nhịn được nhéo mặt nó.
“Tỷ tỷ, đệ, buổi tối có thể ngủ cùng tỷ không?” Vân