
ông để mất thể diện, quan trọng
hơn là Phó gia nhà các người cũng không để mất mặt, cô không sợ sẽ bại
lộ thân phận con gái riêng của Phó gia sao?”
Đúng vậy, cô chính
là con gái riêng của Phó gia. Hơn nữa, thân phận con gái riêng này vĩnh
viễn không thể biến mất. Cô là con gái của tổng giám đốc Thượng Hoa quốc tế Phó Tu Diên, lại không phải là con gái của ông ta với vợ chính sinh
ra, mà là với em vợ.
Thật là tình tiết hết sức cẩu huyết a! trong lúc chị gái mang thai, em gái thường xuyên đi lại thăm hỏi, thường
xuyên qua lại, dì nhỏ tuổi trẻ xinh đẹp, hiển nhiên trở thành đối tượng
để anh rể trước giờ phong lưu thành tính chiếm đoạt
Nói là gặp
dịp thì chơi cũng được, tâm đầu ý hợp cũng được, kết quả là em gái lỡ
lầm mang thai, chị gái không đành lòng để cho em gái đi phá thai, thầm
nghĩ chờ cho mình sinh đứa bé ra rồi ly hôn
Đáng tiếc mẹ ruột của cô vì khó sinh mà qua đời, mà người cô vốn nên gọi là dì 2 thì trở
thành mẹ của cô. Điều bí mật này đã che giấu suốt 22 năm, toàn bộ suốt
22 năm
Nếu như không phải Mộ Dung Khiêm đem bí mật này ra uy hiếp ép buộc cô kết hôn, thì cho dù là đến chết, cô cũng sẽ không biết.
Nhưng, vì sao lại muốn ép cô như vậy?
Cô không muốn tin nhưng mà hắn đã sớm chuẩn bị một chồng tư liệu khiến cho cô trong nháy mắt từ thiên đường rơi xuống địa ngục
Đó không phải là chuyện xưa, đó là chân trướng. Chuyện xấu như vậy, làm sao có thể công khai ra ngoài?
“Tôi không nợi anh cái gì”
Cho tới bây giờ bị sỉ nhục, phẫn hận, sợ hãi, giờ phút này giống như
thùng súng nổ tung trong đầu Phó Cảnh Ca. làm cô không cách nào kiềm chế được, kích động kêu khóc, dùng sức đẩy hắn :
“Vì sao, vì sao anh lại muốn đối xử với cô như vậy?. Vì sao?”
Biết rõ cô yêu người đàn ông khác, hắn dù chết cũng muốn trói cô lại bên người
Mới đầu, cô trúc trắc bất lực, hắn càng cứng rắn làm càn, lại càng không
biết tiết chế. Cô không thuận theo, hắn càng ép buộc cô, cô phản kháng
hắn bắt cô cầu xin tha thứ. Cô lúc nào cũng bị giày vò đến sống không
bằng chết, lại không dám phản kháng đòi hỏi thái quá của hắn
Hắn
cho rằng cho dù cả đời này cô không yêu hắn, hắn cũng muốn chiếm lấy cô
làm của riêng cả đời. Nhưng mà, hôm nay, người phụ nữ luôn luôn không
dám phản kháng trước mặt anh, thế nhưng lại đề xuất muốn ly hôn? Tại sao? Tại sao? Nếu như trên đời này tất cả những câu hỏi tại sao đều có đáp án, vậy thì sẽ không có nhiều đau khổ bủa vây lấy con người?
Được rồi, nếu cô không thương, sẽ mãi mãi không thể nào yêu, vậy thì tiếp tục để cho cô hận anh đi!
Hận! Nếu như chỉ có hận mới có thể khắc sâu trong lòng không bao giờ quên,
không cách nào nhớ, như vậy sẽ để cô hận nhiều hơn một chút. . . Anh cúi đầu, bá đạo chiếm lấy đôi môi nhỏ nhắn của cô.
“Ừ. . . . . .”
Phó Cảnh Ca tức giận, không ngừng đánh vào bả vai rộng rãi của người con trai bên cạnh, trên người anh đắt giá nhất là chiếc áo sơ mi, lại đang
bị con mèo hoang nhỏ cào cấu.
Đôi mắt người con trai hiện rõ sự
tức giận, hiển nhiên tối nay anh bị cô chọc giận thành công, dùng một
sức lực hung hãn bắt lấy hai tay của cô, đè cô ngã xuống giường.
Vừa nóng bỏng vừa thô lỗ không ngừng hôn cô, như gió lốc lại có mưa rào rơi xuống, giống như muốn đem cả người cô nuốt vào trong bụng, vừa giống
như muốn hoàn toàn hủy diệt cô.
Phó Cảnh Ca đẩy không ra lại
tránh không được sức mạnh của anh, cô bỏ qua giãy giụa cùng chống cự,
cứng ngắc nằm yên, hoàn toàn để mặc cho anh.
Áo quần trở nên xốc
xếch, lộ ra bờ ngực trắng lung linh và mềm mại, lưỡi của anh thuận lợi
đi vào trong miệng của cô, bàn tay gấp gáp sờ nắn đường cong tuyệt mỹ,
thân dưới đang ngọ nguậy.
Anh muốn cô, điên cuồng muốn cô!
Nhưng điều Mộ Dung Khiêm không nghĩ tới chính là, đột nhiên cô nâng cổ lên,
hướng về phía anh đặt một nụ hôn sâu, đang lúc anh vẫn còn chưa hết ngạc nhiên với sự chủ động của cô thì môi lưỡi bỗng dưng đau xót. . . . . .
Mèo hoang nhỏ lộ ra chiếc răng nhọn, đang dùng lực cắn anh!
Đau đớn cùng mùi máu tanh, dục vọng như lửa cháy lan ra đồng cỏ, cháy sạch hoàn toàn lý trí của anh.
Anh không chút để ý, tùy tiện để cô cắn loạn một mạch, bàn tay tiếp tục mở
quần áo trong – vật ngăn cản cuối cùng của cô và anh, khi anh cởi ra
được, chân mảnh khảnh của cô lại bắt đầu đạp đá lung tung, nhưng anh vẫn im lặng tách nó ra. . . . . .
Thật sâu! Nặng nề! Thật là đau!
Đột nhiên đôi mắt đẹp của Phó Cảnh Ca trợn tròn nhìn anh, miệng nhỏ còn
đang bận cắn anh liền buông lỏng, cơ thể đau đến rung rẫy.
Thật sự rất đáng hận, rất đáng hận!
Anh phải để cho cô thật sự cảm nhận được đau đớn! Thân thể còn chưa khởi
động cứ như vậy bị. . . . . . Mặc dù không là lần đầu tiên bị anh cứng
răn đi vào như thế, nhưng trong lòng vẫn là uất ức.
Mới vừa hoàn
thành việc để mình quên đi một người, bây giờ trong tâm trí cô không có
nữa điểm tâm tư cho chuyện nam nữ, lại bị đưa tới nơi này, bị người đàn
ông này ức hiếp, làm sao cô không uất ức cho được?
Nhưng người đàn ông phía trên căn bản không cảm nhận được sự uất ức của cô.
Bao nhiêu năm kế tiếp, bọn họ ở cùng nhau trên