
giường, đã trải qua rất nhiều trận kích tình kịch liệt.
Anh càng dùng sức, càng hăng say, cô cũng không chịu yếu thế mà dùng hết
sức cấu anh, cắn anh. . . . . . Giống như tất cả yêu hận lẫn lộn đan xe
trong lòng một con thú nhỏ, lựa chọn dùng nguyên thủy nhất giao hợp cùng võ lực, không muốn tiếp tục sống trong thù hận.
Qua một trận “yêu đương” kịch liệt, cả hai đều bị tổn hại.
Cô mệt mỏi nằm dưới người anh, giống như một đứa con nít thích an tĩnh
không muốn nói chuyện, đôi mắt to mang đầy đau thương lặng lẽ nhìn chăm
chú vào trong không trung.
Môi của anh đều là vết thương, trong
miệng tất cả đều là mùi máu tươi, khắp bả vai và cánh tay là những vết
cắn sâu cạn không giống nhau. Cô gái này, lần này không nhường nhịn chút nào cả.
“Anh còn muốn như thế nào. . . . .?” Thật lâu sâu, cắn
người rồi vẫn cảm thấy không cam lòng, con mèo hoang nhỏ uất ức khóc
đuổi người. "Tại sao còn chưa đi? Anh tránh ra. . . . . ."
Bắp
thịt căng phồng, hai cánh tay cô cố gắng tách anh ra khỏi cơ thể mình,
anh lại như người trên cao nhìn chăm chú cô đang ở phía dưới, lấy một
ánh mắt thầm trách nhìn chằm chằm cô.
"Tôi chán ghét anh. . . . . . chán ghét chết đi". Từng giọt nước mắt giống như trân châu lăn dài
xuống, đôi môi bị hôn sưng đỏ mọng ngọa nguậy, như đinh chém sắt thổ lộ
tiếng lòng: "Tôi nhất định muốn ly hôn với anh, tôi muốn anh đi ra khỏi
đây, tôi không muốn nhìn thấy anh. . . . . ."
Tiếng khóc thúc
thít tựa như tiếng nũng nịu của cô! Thì ra Phó Cảnh Ca không chỉ dùng
nét mặt lạnh nhạt nhìn anh, mà Phó Cảnh Ca chỉ là đang tỏ ra cao ngạo
chứ thật ra trong lòng lại rất yếu đuối, thì ra cũng có lúc Phó Cảnh Ca
khóc như con mèo nhỏ. . . . . .
Nhưng tất cả những điều này, đều
là sau khi nói ly hôn với anh mới biểu hiện ra. Thì ra hai chữ “ly hôn”
thật sự dồn người ra vào chân tường, bắt người ta phải sống thật là
mình.
Không khách khí nắm lấy cằm nhỏ của cô, nhìn vào một mảnh
lớn trong tròng mắt, anh lạnh lùng nói với cô: "Đừng nằm mơ, anh sẽ
không bỏ qua cho em, cả đời em cũng đừng nghĩ tới chạy trốn anh."
Phó Cảnh Ca khó tin nhìn chằm chằm anh, không thể tin anh lại nói như vậy.
Tại sao không chịu bỏ qua cô? Tại sao cuộc đời cô lại chịu hết tất cả loại chuyện này?
Hận thù mãnh liệt giống như là trong đêm tối có một chiếc gai độc của cây
Tử Đằng, từ trong lòng cô mọc ra, cuốn lấy khắp cơ thể, xâm nhập huyết
quản của cô, trong mắt cô sự hận thù cũng như ẩn như hiện, cuối cùng
cũng chịu không nổi nữa, bất bình kêu to: "Anh còn muốn như thế nào? Có
phải hay không tôi chết đi thì anh mới có thể bỏ qua cho tôi?"
Thay vì sống khó chịu như vậy, cô thật sự muốn liều mạng. Dù sao cũng sẽ không có người thật quan tâm đến cô!
"Làm sao được chứ?" Anh chọc tức cô, ngược lại vẻ mặt lười biếng, đưa tay
lên má phấn gỡ một sợi tóc trên mặt cô, còn có dư thừa lòng rỗi rãnh
trêu chọc cô, hình như càng trêu chọc khiến cô nổi giận anh càng vui vẻ.
"Em mới vừa rồi cũng không bóp chết được anh, anh như thế nào lại giết chết em? Như thế nào chịu. . . . . . bỏ qua anh em?" Anh tà ác nói, vừa dứt
lời, cả người anh liền cương cứng
“Không!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, theo bản năng quay người muốn chạy trốn. Một lần nữa, cô thật sự sẽ chết mất!
Không đợi cô kịp phản ứng, anh đã đem cô ôm lấy, bão táp lần nữa lại tới. . . . . .
Bàn tay đặt lên mặt của cô, hôn rất sâu cái miệng nhỏ nhắn. . . . . . Trong phòng ngủ lại một lần nữa vang lên đàn ông gầm nhẹ, phụ nữ thở dốc. . . . . . Coi như tất cả không có ngày mai, anh chỉ nghĩ hung hăng đem
người phụ nữ đang nằm phía dưới làm cho hư, cho mệt mỏi, để cô muốn đi
cũng không đi được. . . . . .
Dám nói ly hôn với anh, thì đảm bảo phải gánh chịu hậu quả. . . . . .
Ban đêm, trong một căn phòng nhà Mộ Dung, lại xảy ra một loạt những cảnh tượng khác. . . . . Mộ Dung Trần trở về phòng, người nữ giúp việc vẫn ngồi canh giữ bên giường, nhìn anh đến, lập tức đứng lên chào.
"Thế nào?" Mộ Dung Trần thấy gương mặt khẩn trương của người giúp việc lập
tức cau mày hỏi: "Có phải bị sốt trở lại không? Lập tức gọi bác sĩ gia
đình tới đây."
"Không phải, là cô chủ đang khóc ạ . . . . . ."
Người giúp việc của Mộ Dung Trần vội vã đi đến bên anh, nhỏ giọng nói.
Cô chủ sau khi ăn được một chút liền tiếp tục ngủ; nhưng trong giấc ngủ
lại không ít mộng mị, còn thỉnh thoảng nói cái gì đó mà người giúp việc
không nghe rõ.
Phía sau lại vang lên nức nở nghẹn ngào, may mắn là cậu chủ đã về, nếu không người giúp việc thật không muốn biết làm thế nào?
"Cô đi ra ngoài đi, đóng cửa lại." Nghe nói cô không phát sốt trở lại, Mộ
Dung Trần yên tâm phân phó, sau đó đi tới bên giường, nhìn cô gái nhỏ dù ở trong mộng cũng ngủ không yên ổn.
Nước mắt trên mặt đã cạn
khô, anh duỗi ngón có dính chút khí lạnh vì đã đi ra ngoài khá lâu lau
nước mắt cho cô, sau khi bàn tay dần ấm áp trở lại mới khẽ vuốt ve gương mặt của cô.
Gương mặt này, không đủ xinh, không đủ đẹp, không
phải một người hoàn mỹ đến độ người gặp người mê. Nhưng trong cô lại
toát ra một sự thuần khiết và đơn g