
hật là kỳ quái đầu kia của điện thoại cũng không có lên tiếng, cô hình như
cảm nhận được điều gì, dừng bước lại, ngẩng đầu lên nhìn. . . . . .
Cách đó không xa là chiếc xe sang trọng quen thuộc, sau tấm kính xe là gương mặt tuấn tú lạnh nhạt khiến cho hai chân Tình Tình nhất thời giống như rót đầy chì, hoàn toàn không chuyển động được.
Lúc này San
Francisco đã là mùa xuân rồi, cũng không tính là quá lạnh, nhưng tại sao trong ngày xuân này trong lòng Tình Tình vẫn thấy vô cùng lạnh lẽo.
Tại sao anh lại tới đây? Hơn nữa lại còn không báo trước tiếng nào.
Cô từng bước từng bước đi tới bên cạnh xe, thuận theo ngồi lên xe, trên
đường anh cũng chuyên tâm lái xe, không nói gì, Tình Tình cũng không dám đường đột trêu chọc cũng không dám mở miệng hỏi anh là họ đang đi đâu,
im lặng ngồi bên cạnh.
Cho đến khi xe dừng lại trước cửa một ngôi biệt thự rất lớn, sau khi anh ấn chốt mở cửa sắt lớn tự động mở ra, xe chậm rãi lái vào bên trong.
Sau khi đậu xe xong, hai người một
trước một sau bước vào phòng, bên trong phòng bởi vì đã điều hòa không
khí nên rất ấm áp, màu xanh của cây cối đậ vào mắt mang đầy sức sống dồi dào, bởi vì có giúp việc đúng giờ tới quét dọn nên bên trong nhà hết
sức gọn gang, sạch sẽ.
Anh nhẹ nhàng để hành lý xuống, cởi áo
khoác màu đen ra, trên người chỉ mặc áo vest màu xám thẫm và quần dài
màu đen, nhìn qua trông rất anh khí cao lớn, đã lâu không gặp anh, nhìn
Mộ Dung Trần như vậy, gương mặt của Tình Tình dần dần nóng lên.
Nới lỏng cà vạt, tháo đồng hồ trên cổ tay ra sau đó anh mới nâng tầm mắt
nhìn vào cô gái đang đứng ở cửa ra vào, mặc áo len màu xanh dương đậm và quần jean, trong tay đang ôm áo khoác mới vừa cởi ra, xem ra đang vô
cùng khẩn trương liền nói: "Đi rót cho anh cốc nước."
Người đàn
ông này, thế nhưng lại sai cô đi rót nước cho mình? Đây là nhà của anh,
theo đạo lý anh là chủ cô là khách, anh nên rót nước mời cô mới đúng
chứ?
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng Tình Tình vẫn rất nghe
lời nhẹ nhàng đáp một tiếng, nhanh chóng để áo khoác và tài liệu xuống,
xoay người chạy vào phòng bếp, lúc này mới nhớ tới trong nhà này hình
như không có nước ấm.
Vội vàng lấy nước đun lên rồi rửa sạch cái
ly, trong quá trình này cô len lén từ phòng bếp nhìn ra phòng khách,
phát hiện anh đang nằm ngửa ở trên ghế sofa, nhắm chặt hai mắt, giữa
ngón tay đang kẹp một điếu thuốc, hình như rất mệt mỏi.
Mấy phút
sau, nước bắt đầu reo "Ùng ục ùng ục" bốc lên khói trắng, Tình Tình liền rót vào cốc rồi mang ra, anh nghe đến tiếng động lười biếng mở mắt ra.
Cô đứng ở trước mặt đem cốc nước đưa cho anh, thế nhưng anh lại không
nhận, trực tiếp nhìn cô chằm chằm, cũng không nói chuyện, nhìn như vậy
khiến cô rợn cả tóc gáy, đành phải ngượng ngùng đem cốc nước đặt trên
khay trà trước mặt anh.
Đang muốn lùi ra, thế nhưng anh lại ngồi dậy, dụi tàn thuốc vào gạt tàn bằng thủy tinh sau đó mở miệng ra lệnh: "Ngồi xuống."
Nghe vậy, Tình Tình liền ngoan ngoãn ngồi vào một cái ghế khác khuôn mặt nhỏ nhắn cúi gằm, lông mi dài rung rung tránh né ánh mắt như ngọn đuốc của
anh.
Cô cũng không biết anh đang nghĩ cái gì, cũng không dám hỏi, không thể làm gì khác hơn là cùng nhau ngồi ngẩn người. Trước kia anh
cũng không như vậy, bây giờ làm thế là có ý gì?
Chẳng lẽ là có
chuyện muốn nói với cô sao? Có thể là chuyện có liên quan đến chuyện hôm qua Mộ Dung Kỳ nói hay không? Nghĩ đến đây, Tình Tình chợt ngẩng mặt
lên nhìn về phía anh, vừa đúng lúc anh đưa mắt nhìn cô.
Một lúc
lâu, hình như nghe thấy anh nhẹ nhàng cười một tiếng, "Tiết Tình Tình."
Anh gọi cả họ tên của cô, vô cùng kì quái nhìn cô rồi lạnh lùng nói: "Em đến đây thật sự rất thoải mái nhỉ."
Tình Tình ngẩng đầu lên, mờ
mịt không hiểu nhìn anh, không biết trong lời nói kia là có ý gì. Hình
như người thấy sung sướng phải là anh mới đúng chứ? Anh ở bên ngoài
không phải có rất nhiều phụ nữ hay sao?
Anh với tay lấy cặp tài
liệu bên cạnh, lấy ra hai lá thư, đmở một cái ra đổ xuống bàn, tiếp theo "bốp" một tiếng ném lên trên bàn trà.
Tình Tình vẫn nghi ngờ không hiểu động tác của anh có ý gì, định thần nhìn lại trên bàn trà trong phút chốc thấy rùng cả mình.
Những thứ kia tất cả đều là tấm hình, thật dầy, khoảng chừng 40 đến 50 tấm,
trên tấm hình chỉ có nữ chính duy nhất, chính là cô. Tình Tình từ từ
vươn tay, cầm lấy tấm hình, nhìn vào trong đó.
Trong những tấm
ảnh đó, có chừng mười tấm chụp cô đứng ở trên đường, mặc áo khoác màu đỏ thật dầy, đội mũ, đang phát truyền đơn cho người đi đường, trên khuôn
mặt nhỏ nhắn là nụ cười sáng lạn, ở bên cạnh cô là một nam sinh mặc áo
khoác màu xanh dương đậm mặt tươi cười chăm chú nhìn cô.
Đó là
lúc cô mới vào học, giáo sư yêu cầu phải cùng một công ty địa ốc liên
hiệp với trường học lắp đặt thiết bị thiết kế hoạt động ở bên trong
phòng, chủ yếu là để bọn họ hiểu rõ hơn nghiệp vụ trong lĩnh vực quảng
cáo, còn nam sinh trong hình là Raul anh trai của Lisa.
Khi đó cô mới vừa vào học không bao lâu, căn bản cũng không nghĩ đến anh trai của Lisa lại thích mình, còn cho là anh ta c