Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325460

Bình chọn: 7.00/10/546 lượt.

g

làm chuyện mình yêu thích nhất, không nhanh không chậm trêu chọc cô,

giống như là âu yếm bảo vật trân quý nhất trên đời, cưng chiều cùng

thương yêu cực độ.

“Anh tránh ra….” Khi anh ta di chuyển xuống

dưới, thì Tình Tình có muốn giả bộ cũng không được nữa, mở mắt muốn đẩy

thân thể của anh ra.

Anh ta thật nặng nề. Tại sao lại đem cả người nặng như vậy đè lên người cô?

“Thế nào, đã tỉnh rồi?”

Mộ Dung Trần chống nửa người lên, nương ánh đèn nhàn nhạt nhìn gương mặt của cô.

“Anh thật nặng! Đừng đè lên người tôi” Tay nhỏ bé vẫn không ngừng đẩy lồng ngực anh ra.

“Trọng lượng của tôi em hẳn phải quen rồi chứ”

Lời này tuy không có gì, nhưng anh thật không đành lòng ép buộc cô. Người

phụ nữ mảnh mai này thật khiến anh vừa yêu vừa hận. Lật người xuống nằm

bên cạnh cô, sau đó đem lồng ngực của mình áp vào lưng của cô.

“Anh mau buông tôi ra, tôi muốn đi ngủ” Cứ như vậy bị anh ta ôm vào trong

ngực, nghe tiếng tim đập trầm ổn của anh ta, một nhịp lại một nhịp vang

lên bên tai. Giãy dụa nho nhỏ của cô căn bản không có chút tác dụng nào

với anh.

Người đàn ông trên đỉnh đầu ôm cô càng chặt hơn nói: “Ngủ đi, nếu không tối nay chúng ta cũng không cần ngủ nữa”

Đem cô ôm sát một chút, để thân thể 2 người hoàn toàn dán sát vào nhau,

những đường cong mềm mại của cô cùng với thân thể rắn chắc của anh ở

chung một chỗ.

“Buông tôi ra….”

Khi hắn vùi đầu vào cần

cổ của cô, Tình Tình có chút uất ức, nghẹn ngào. Biết rõ người đàn ông

này sẽ không buông cô ra, nhưng cô vẫn cảm thấy uất ức.

“Ngủ đi, tôi đảm bảo sẽ không làm gì hết” Mộ Dung Trần nhắm mắt lại, vỗ vỗ lưng

cô nói, cô đã là người phụ nữ của anh, dù cô có trốn ở nơi nào cũng

không thoát được.

"Vậy anh buông tôi ra. . . . . ."

“Tình Tình, nếu em tiếp tục động đậy, tôi không đảm bảo chúng ta chỉ “ngủ" thông thường đắp chăn bông thôi đâu”

Mộ Dung Trần lên tiếng đe dọa, Tình Tình lập tức không dám giãy dụa, cô

nhớ tới buổi tối hôm trước, anh uy hiếp cô. Nhưng tựa vào người anh như

thế này, thân thể cô cảm thấy mệt mỏi, cô trợn to 2 mắt, ngẩng đầu nhìn

trần nhà, trong phòng yên ắng, ngoại trừ tiếng hít thở của 2 người không còn tiếng động gì khác.

Chuyện kết hôn cứ được quyết định như thế.

Tình Tình vẫn ở lại biệt thự của Mộ Dung Trần. Anh nói cô không cần đến

trường nữa, đã có người giúp cô làm thủ tục tạm thời nghỉ học!

Tạm thời nghỉ thì nghỉ đi. Nếu trở lại ngôi trường quen thuộc, cô cũng

không còn mặt mũi nào để đối diện với Dương Bách Lâm. Nhưng, cô vẫn nợ

anh một lời giải thích, nhưng lại không biết nên mở miệng giải thích thế nào.

Mỗi ngày sống trong biệt thự của Mộ Dung Trần cũng không

có việc gì làm. Mộ Dung Trần điều 2 người giúp việc từ nhà Mộ Dung sang

đây, giúp cô quét dọn và chuẩn bị 3 bữa cơm. Hằng ngày, công việc của

anh ta cũng rất bận rộn, buổi sáng lúc cô thức dậy đã không thấy anh ta ở bên cạnh, buổi tối sau 9h anh ta mới có thể về đây.

Ban ngày,

thời gian gặp mặt của bọn họ thật ít ỏi, chẳng qua, điều đó rất hợp ý

của cô. Bởi vì, cô không biết nên sống chung với một người đàn ông như

thế nào.

Anh ta đối với cô, ngoại trừ nhiều lúc cô không đoái

hoài đến anh ta, anh ta sẽ nổi giận, thời gian còn lại đều quan tâm chăm sóc cô.

Chỉ là, nhiều khi nhu cầu trên giường của anh ta quá độ làm cho cô không chịu được. Sau khi vết thương ở chân của cô khá lên,

mỗi tối, mặc kệ dù có về muộn như thế nào, anh ta nhất định sẽ tìm mọi

cách để chọc phá giấc ngủ của cô, mặc kệ cô có phản kháng như thế nào,

đến cuối cùng anh ta cũng có cách bắt cô khuất phục.

Nếu như nói cô không có cảm giác gì là không đúng, ngày đó, Âu giáo sư chỉ cho anh

ta công dụng của thuốc đó. Bắt đầu từ hôm đó, anh ta luôn kiên nhẫn bôi

nó cho cô, nhưng có lúc anh quýnh lên, anh dứt khoát thoa thuốc cho cô,

sau đó không để ý đến cô đau đến run rẩy mà mạnh mẽ chiếm đoạt.

Nhìn cô đau đến khuôn mặt tái nhợt, nhưng anh ta vẫn có thể vô sỉ nói:

“Không có cảm giác sao? Tôi sẽ làm cho em có cảm giác mới thôi”

Đúng vậy! Anh ta có thể đem cô ném vào gió mưa hoan ái nam nữ, đến khi cô khóc lóc, cầu xin anh ta mới thôi…..

Tình Tình mệt mỏi nằm ở trên giường lớn, mở to mắt sửng sờ nhìn rèm cửa sổ

màu tím nhạt bị gió nhẹ thổi tung bay. Phần lớn chiếc chăn mềm đã bị rơi xuống giường, chỉ còn một nửa nằm ở cuối giường, cô một thân trắng như

tuyết nằm trên ga giường màu đậm càng thêm bắt mắt.

Trên da thịt xinh đẹp của cô, hiện đầy vết xanh tím cùng sưng đỏ, toàn thân cô vô

lực nằm ở trên giường, cho thấy vừa trải qua hoan ái.

Trong

phòng, quần áo xốc xếch ném đầy trên đất, cùng với hương vị ái muội lan

tỏa, cho dù gió nhẹ từ cửa sổ sát đất thổi vào, cũng thổi không hết hơi

thở dục vọng ở trong phòng.

Rất mệt, mệt mỏi quá, sao cô lại

chọc phải người đàn ông sáng sớm muốn đến công ty đi làm này chứ? Cô vẫn còn đang ngủ mơ màng, nhưng, người đàn ông đã ăn mặc chỉnh tề lại chọc

phá giấc ngủ của cô.

Sau đó, anh nói buổi trưa sẽ có người của

công ty áo cưới đến lấy số đo của cô để may lễ phục cưới, công ty đá quý của nhà Mộ Dung cũn


Duck hunt