
quan tâm quá mức sẽ có áp lực.” Cảm động thì cảm động,
nhưng cô lại khéo léo từ chối, dù sao cô cũng còn trẻ, hơn nữa hai người vừa
mới chính thức trở thành người yêu, anh nghiêm chỉnh đến nói những lời này với
các chị, dường như là quá sớm.
“Được rồi, chờ khi nào em cảm thấy thích hợp thì nói với anh.” Yêu đương hẳn là
phải vui vẻ, anh không muốn làm cho cô có áp lực.
“Ha ha... khi nào thì mới xem như thời điểm thích hợp?” Làm xong công cuộc bảo
dưỡng đơn giản, cô cầm di động đứng dậy đi tưới nước cho bình thủy tinh trồng
cây mà anh đưa cho cô, sau đó quay lại phòng tiếp tục nói chuyện với Thiệu Kỳ
Á.
“Tùy vào em thôi! Khi nào thì em cảm thấy có thể đem bản thân giao phó cho anh,
cảm thấy anh là một người có thể dựa vào cả đời, dự tính muốn ở bên anh mãi
mãi, thì đó chính là lúc thích hợp.” Anh dẫn dắt từng bước, muốn cô nghĩ xa hơn
một chút về tương lai của hai người, cũng không chút che dấu tâm trạng chờ mong
của mình, anh sẽ mở đôi cánh che chở cô, chờ đợi cô, đợi cô quay đầu, chạy về
phía anh.
“Cho dù em cảm thấy đúng lúc, đến lúc đó anh cũng sẽ không còn nghĩ như hiện
tại.” Cô đùa bỡn lá non mới mọc trong bình, đột nhiên cảm thấy phiền muộn. Là
bởi vì yêu sao? Cho nên mắc phải căn bệnh lo được lo mất thường thấy trong tình
yêu.
“Em nghĩ nhiều quá rồi, bi quan như vậy không giống như Dụ Bảo Đế mà anh biết.”
Anh yêu thương nói, ở đầu bên này điện thoại ôn nhu mỉm cười.
Cô còn chưa đủ hiểu anh, cá tính của anh từ trước đến nay đều là đã xác định
mục tiêu liền dũng cảm tiến tới, kiên trì đến cùng, sẽ không dễ dàng thay đổi
tâm ý!
“Bảo Đế anh biết là như thế nào?” Cô cười khẽ. Nhớ tới cái cây này đã trồng hơn
một tuần lễ rồi, anh nói sáu tới mười hai ngày sẽ nẩy mầm, còn nói bên trong có
bí mật... Rốt cuộc là cái gì? Cô đem bình thủy tinh tới gần cẩn thận xem xét.
“Hoạt bát, cởi mở, lạc quan, tốt bụng...” Anh nói ra ưu điểm của cô, lại nghe
thấy cô đột nhiên không đầu không đuôi kêu to.
“A! Em phát hiện ra rồi!”
“Phát hiện cái gì?” Anh giật mình, màng nhĩ suýt nữa bị thương tổn.
“Là trái tim! Thật đáng yêu quá!” Cô vui mừng kêu to.
“Trái tim gì?” Anh nhất thời phản ứng không kịp.
“Anh đưa em cái cây trồng ion âm, nó đã nẩy mầm ra lá rồi, em vừa nhìn kỹ, mới
phát hiện mỗi lá đều là hình trái tim!” Cô yêu thích thưởng thức không buông
tay, đồng thời cảm thấy vui mừng, nghĩ tới ý nghĩa phía sau, không khỏi cảm
động.
“Lá đã mọc ra rồi sao?” Anh cười hỏi. Con người đang hãm sâu trong tình yêu
thật sự rất ngốc nghếch, vì đối phương cười mà vui vẻ, vì đối phương buồn khổ
mà khổ sở, giống như bị mê muội, nhưng cũng rất hạnh phúc. “Đó là cỏ trái tim,
anh vừa nhìn thấy đã muốn mua cho em, nhưng lúc trước không thích hợp để đưa,
hiện tại cuối cùng đợi được cơ hội.”
“Vì sao không thích hợp?” Cô biết rõ còn cố hỏi, lúc ấy bên người cô có người
khác rồi! Bất quá, nghĩ tới bản thân mình ở trong tình huống không biết chuyện
gì, đã được tình yêu của anh bao bọc, cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
“Còn phải nói sao?” Anh tức giận bĩu môi.
Muốn trách thì phải trách tên đàn ông kia không biết quý trọng cô còn chiếm lấy
cô lâu như vậy, nhưng đổi góc độ khác mà nghĩ, anh thật sự phải cảm tạ cái kẻ
không biết quý trọng kia!
May mắn là cô cuối cùng vẫn đáp lại tình yêu của anh, cho nên tình cảm thầm kín
cùng sự chờ đợi khổ sở kia, bây giờ nghĩ lại, đều trở nên ngọt ngào.
“Ai, nhiều trái tim như vậy... bí mật anh nói có phải là anh rất yêu rất yêu em
hay không?” Hỏi như vậy quá là ngượng ngùng, nhưng cô vẫn đánh bạo làm nũng với
anh để đòi xác nhận.
“...” Không nghĩ tới cô lại hỏi trực tiếp như vậy, Thiệu Kỳ Á khó có thể chống
đỡ mà ngẩn người, sau đó chịu thua mà bật cười. Anh thích chính là Dụ Bảo Đế tự
nhiên ngay thẳng như vậy!
“Làm sao lại không trả lời? Em đoán sai sao? Rất nhiều trái tim không phải đại
biểu cho rất yêu em, mà là ám chỉ cho em biết người yêu của anh có rất nhiều, ý
là anh rất đào hoa sao?” Dụ Bảo Đế giả bộ giận dữ vặn vẹo ý nghĩa, còn quăng ra
một loạt câu hỏi tựa như pháo liên thanh.
“Khi nào thì nhanh mồm nhanh miệng như vậy rồi?” Câu hỏi quái gở của cô làm anh
bật cười.
“Đừng lảng sang chuyện khác, nói mau!” Cô cự tuyệt đáp án mơ hồ, tiếp tục truy
hỏi.
“Được... rất nhiều trái tim ý nói anh rất yêu em.” Anh hoàn toàn hết cách với
cô, bị thúc ép nói ra lời yêu, bản thân nổi hết cả da gà, nhưng nụ cười cũng là
phát ra từ nội tâm vui vẻ.
“Hì hì...” Bảo Đế giống như con chuột nhỏ ăn vụng thành công, đắc ý cười trộm.
“Vui vẻ như vậy sao?” Tiếng cười của cô nghe vào trong tai anh thực êm tai.
“Đương nhiên, nếu em nói rất yêu anh, vậy anh có vui không?” Cô tâm tình tốt
hỏi lại anh.
“Ừm... Không biết, không bằng em nói cho anh nghe thử xem?” Anh giảo hoạt dụ dỗ
cô tỏ tình.
“Ha...” Cô đánh cái ngáp thật to, trực tiếp giả ngu. “Mệt quá, em đi ngủ đây,
bye bye.” Nói xong, cô cũng không cho anh cơ hội phản ứng liền tắt máy.
Thật quá gian xảo! Ý đồ rõ ràng như vậy, cô dâu có ngốc mà làm theo!
Bất quá một lát sau, Dụ Bảo Đế gửi đi một cái tin nhắn, b