
chớp mắt,
không hiểu hắn ta vừa nghĩ đến cái gì mà người bỗng đỏ gay đỏ gắt, hét tướng
lên, một tay chém vào không khí, gào thốc bộ: “Không.., tao, tao không! Tao
không…!”. Không còn hiểu hắn ta hét không đây là không cái gì. Nhưng đúng là
chỉ mỗi câu thế, rồi nằm vật ra, hai bên mép sàu bọt, trông rõ khiếp. Nằm vật
ra, mép sàu bọt trông rõ khiếp, bất tỉnh nhân sự hàng tiếng đồng hồ, rồi hắn ta
lại lớp ngóp đứng dậy. Lớp ngóp đứng dậy là hắn ta đi liêu xiêu như người say
rượu trên đường làng, lối xóm. Không hiểu hắn ta còn nhớ đường về nhà, nhưng có
đến quá tam ba bận hắn ta liêu xiêu đi thẳng vào nhà bà Bao, như thể người có
ma đưa lối, quỷ dẫn đường. Có lần mới bước chân vào đến giữa nhà, nhìn thấy tấm
ảnh ông anh treo trên ban thờ, liền gào thốc bộ lên ới anh ơi là anh ơi, sao
ngày ấy anh không đánh cho em chết đi, mà anh lại để em sống đến bây giờ làm gì
cho khổ, cho nhục cái thân em, anh ơi hờ anh ơi ơ ơ ờ ờ! Lại có lần, hắn ta mới
liêu xiêu vào đến sân liền nằm vật ra trước hiên nhà, rồi cứ nằm phủ phục như
thế chắp tay vái lia lịa vào ban thờ ông anh. Hình như từ hôm thằng cháu đi Bắc
Cạn mang tấm ảnh ông Bao về, hắn ta vừa nhìn thấy đã ngất xỉu, thì lần nào cũng
vậy, hễ đặt chân đến nhà bà Bao là thể nào ông em chồng cũng không chứng nọ thì
tật kia, chứ không không. Có lần hắn ta vừa bước chân vào tới cửa nhà, nhìn
thấy bà Bao từ trong buồng đi ra, liền chỉ tay vào bà chị dâu gọi như gọi vợ ở
nhà, này, mình ơi, mình không nhìn thấy tôi hay sao mà không mau lại dìu tôi
vào giường đi hử. Bà Bao mặt cắt không còn hạt máu, nhưng vẫn phải ngáo ngơ
trông ra xem có ai đi bên ngoài không, rồi mới ba chân bốn cẳng ra dìu ông em
chồng vào trong nhà, kẻo ông ấy cứ đứng mà gào mãi thế kia, xóm láng, trẻ mỏ
kéo đến lại rách việc.
Nhưng dẫu thế đã rách việc, thì cũng mới chỉ rách việc với
xóm láng. Đằng này, lại rách việc với cả hàng huyện, hàng tỉnh nữa, không biết
còn tai tiếng đến đâu. Rách việc với hàng huyện thì có thật rồi, còn hàng tỉnh
chưa biết đã tới.
Không biết có phải vì chỉ gào thốc bộ lên với những người đã
quá quen nghe những lời đại loại như thế trong làng, ngoài xã mãi cũng chán,
Thuật một buổi vào tầm non trưa, chẳng hiểu nhớ ra việc gì, lại đạp xe lên
huyện. Nhưng mới đến trước cổng hội trường huyện, nơi thường diễn ra các cuộc
hội họp của huyện với lãnh đạo xã, có tấm biểu ngữ với hàng chữ trắng to đậm
dán trên nền vải đỏ căng ngang cổng, Thuật liền nhảy đại xuống, vất tệch cái xe
đạp bên gốc cây bạch đàn ven đường, rồi cứ thế gào thốc bộ lên: “Không…, tao,
tao không! Tao không…!”. Vì không phải là ở làng, ở xã, với những người ít
nhiều biết rõ Thuật, đây là ở huyện, hơn nữa, ngay trước hội trường huyện, hẳn
bên trong đang có hội nghị lớn, thấy băng cờ khẩu hiệu treo la liệt và trên sân
xe đạp xếp mấy dẫy dài, lại thấy có cả xe máy, ô tô nữa. Không phải là ở làng,
đây là ở huyện, cũng tức giữa chốn công đường, nên những người đi đường không
ai bảo ai, dừng lại xem đông như kiến cỏ. Nhoáng cái, trước cổng hội trường
huyện, gần lối vào uỷ ban, xe đạp và người đi bộ ùn tắc nhốn nháo, ầm ĩ hơn cái
chợ vỡ. Nhưng kỳ lạ làm sao, giữa cái chợ vỡ ấy, có ai đó vẫn nhận ra con người
điên điên, dại dại, khùng khùng kia, vội kêu toáng lên: “Ô, tưởng ai, hoá ra
bác Thuật, anh vợ chủ tịch Trường đây mà!”. Nửa câu sau chắc là nói cho mọi
người biết, để đừng có xem thường cái con người này. Nói xong, người kia bước
lại, như dỗ dành: “Bác Thuật ơi, bác Thuật à! Bác đừng gào thét lên thế nữa. Để
em dẫn bác vào trong này”. Trong này, mà người kia nói đày là nhà ăn tập thể
huyện, cũng tức là nơi đại biểu các xã mỗi khi về huyện họp, trưa đều ăn ở đấy.
Hôm nay cũng vậy, chỉ lát nữa thôi tan họp là mọi người lục tục từ hội trường
kia kéo ra nhà ăn tập thể, còn đông hơn rã đám chợ chiều. Thuật theo Xuê, thì
ra người nói như dỗ dành Thuật câu vừa nãy là Xuê, cánh tay phải của Trường, cũng
là người cùng với Thuật đẩy cửa bước vào phòng Trường, giữa lúc cả Trường và Hà
gần như khoả thân, một người đang xỏ vội một chân vào ống quần, còn một người
đang đưa cả hai tay lên ôm lấy bộ ngực thây lẩy, đứng lấp sau tấm ri đô mà bạn
đọc đã gặp một lần, hẳn cũng chưa quên. Xuê đưa Thuật ra nhà ăn tập thể, dẫn
thẳng vào một gian dành riêng cho chánh phó bí thư, chủ tịch huyện và quan
khách trên tỉnh, rồi gọi chị Gấm, chủ nhiệm nhà ăn tập thể vào bảo, đây là
thượng khách của uỷ ban, chị cho suất cơm tiêu chuẩn khách vào đây nhá. Chị chủ
nhiệm nhà ăn không lạ gì hàng bí thư, chủ tịch xã, tháng nào chả mươi mười năm
cuộc họp, ăn đến nhẵn bát nhà ăn tập thể huyện rồi còn gì. Không lạ, nên khi
nghe Xuê nói thế, chị Gấm ngớ ra mươi giây, ngỡ Xuê có nhầm với ông nào trên sở
nông nghiệp hoặc thuỷ lợi chăng, định hỏi lại cho rõ, nhưng không hiểu sao
miệng lại buột ra câu: “Đây là bác Thuật, chủ tịch xã Tiên Trung mà!”. Xuê lập
tức nghiêm mặt: “Chủ tịch xã Tiên Trung, nhưng là anh vợ chủ tịch huyện, chị
không biết à?”. Tôi biết rồi, chị chủ nhiệm nhà ăn đáp gọn lỏn. Nhưng dẫu c