
trên cổ treo khăn lông, hiển nhiên là tập thể dục buổi
sáng trở về .
Nghe thấy động tĩnh phía sau,
Chu Hàn xoay đầu lại, vừa lúc đối diện với ánh mắt Lâm Lệ, chỉ thản nhiên nói:
“Đừng nhìn, tới đây hỗ trợ hâm nóng sữa tươi đi.” Giọng nói bình thường nghe
không ra tâm tình gì, chẳng qua bất đồng cùng dĩ vãng chính là trong giọng nói
tựa hồ mang theo chút sủng nịch cùng ôn nhu.
Lâm Lệ đứng tại chỗ sửng sốt
một lúc, nhưng ngay sau đó gật đầu đi tới phòng bếp, từ trong tủ quầy cầm hai
cái ủ ra ngoài, lại lấy sữa tươi từ trong tủ lạnh, lúc làm điều này ánh mắt luôn
luôn không tự chủ nhìn hướng về người Chu Hàn, Lâm Lệ không biết tối hôm qua anh
ngồi trong thư phòng bao lâu, có lẽ sau khi cô trở về phòng, không bao lâu sau
anh cũng trở về phòng rồi, có lẽ anh không có đi ra ngoài mà là ở trong phòng
bếp đến hừng sáng.
Lâm Lệ không biết là loại khả
năng nào, nhưng nhìn nét mặt anh bây giờ, bình tĩnh giống như chưa xảy ra chuyện
gì, cô thấy đây mới là điểm quái dị, bởi vì Chu Hàn cô nhìn thấy ngồi trong thư
phòng tối hôm qua và hôm nay, căn bản là hai người!
Đặt trứng chiên chín vào đĩa,
bên kia còn có bánh bao.
Lâm Lệ đem trứng chiên và chân
giò hun khói ra khỏi phòng bếp, Chu Hàn thì bưng sữa tươi từ trong phòng bếp đi
ra, Lâm Lệ chia bộ đồ ăn, Chu Hàn để sữa tươi cho cô sang một bên, giữa hai
người cũng không nói chuyện với nhau quá nhiều, lại có vẻ rất tự nhiên, hợp tác
cũng rất ăn ý.
Cả bữa ăn sáng, hai người cũng
không có nói chuyện với nhau, Lâm Lệ không biết Chu Hàn nghĩ như thế nào, cô
cũng không biết mở miệng phải nói gì. Hỏi anh nhìn tin tức Lăng Nhiễm sau đó
nghĩ gì sao, không nói việc cô có thể nói ra miệng hay không, chỉ một lí do thân
phận cô hiện tại có chút không quá thích hợp. Nói cái khác a, nhất thời vừa tìm
không được chủ đề thích hợp.
Cho nên bữa ăn sáng này hai
người im lặng cho đến khi kết thúc.
Ăn xong điểm tâm Lâm Lệ xách
túi xách ra khỏi phòng, chuẩn bị đi làm. Lúc cô xách túi chuẩn bị ra cửa, Chu
Hàn vừa thay quần áo từ trong phòng đi ra ngoài chuẩn bị đến thư phòng cầm cặp
công văn, nhìn thấy Lâm Lệ muốn đi, liền lên tiếng gọi cô lại, nói: “Chờ một
chút, chúng ta cùng đi.” Không cho Lâm Lệ cơ hội khước từ, trực tiếp xoay người
đi vào thư phòng.
Nhìn bóng lưng của anh Lâm Lệ
bĩu môi.
Ngồi trên xe, Lâm Lệ không biết
nói gì, chỉ có thể đưa tay để vào cửa sổ xe, lấy tay chống cằm quay đầu có chút
nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dọc theo đường đi thì càng an
tĩnh hơn so với lúc mới vừa rồi ăn sáng, hai người không ai mở miệng trước. Đến
bãi đậu xe công ty, Chu Hàn đem xe đỗ ở vị trí tốt, tắt máy, lúc Lâm Lệ xoay
người chuẩn bị mở cửa xuống xe, Chu Hàn vào lúc này mới chậm rãi mở
miệng.
“Xin lỗi.”
Lâm Lệ sửng sốt, nghi hoặc nhìn
anh, hoàn toàn không rõ anh xin lỗi vì sao, “Có ý gì?”
Chu Hàn quay đầu nhìn cô, nói:
“Tối hôm qua bởi vì có chút nguyên nhân làm lãng phí bát mì em
nấu.”
Nghe vậy, Lâm Lệ có chút xấu
hổ, không nghĩ tới anh đột nhiên nói như vậy, chỉ gượng cười nói: “Không có gì,
không có gì.”
Chu Hàn nhìn chằm chằm cô,
nhưng một lúc lâu cũng không nói chuyện.
Lâm Lệ bị anh nhìn có chút xấu
hổ, hai má ửng đỏ, xoay người đi, chỉ nói: “Lên đi, buổi sáng không phải là còn
có việc à.” Vừa nói liền muốn mở cửa xuống xe, tay lại bị Chu Hàn bắt
được.
Quay đầu nhìn anh, Lâm Lệ nhất
thời không nói gì.
“Chỉ là có chút quá đột ngột,
cho nên tối hôm qua mới thất thố, nhưng anh đã nói là nghiêm túc, chúng ta thử
thử bắt đầu đi.” Chu Hàn nhìn cô, giọng nói và thái độ là chân thật, không thể
hoài nghi.
Lâm Lệ cứ bị anh nắm tay như
vậy, nhìn anh một lúc lâu, chỉ gật đầu, nói: “em biết.”
Cô biết cô cũng hiểu cảm nhận
của anh, đồng thời cũng tin tưởng anh nói là sự thật, cũng không có hoài
nghi.
Chu Hàn nhìn cô, mỉm cười thản
nhiên, khóe miệng kéo nhẹ thành một độ cong đẹp mắt, đưa tay sờ sờ đầu của cô,
động tác có chút thân mật dịu dàng, nói: “Sau này sẽ để tóc dài đi.” Anh nghĩ cô
để tóc dài hẳn là sẽ xinh đẹp hơn chút ít.
Nghe vậy, Lâm Lệ ngẩn ra, kéo
tay anh khỏi đầu của mình, chỉ nói: “Anh thích tóc dài.” Giọng nói kia không
được tự nhiên mà cứng ngắc.
Chu Hàn tự nhiên chú ý tới tâm
tình cô khẽ biến hóa, không hỏi nhiều hơn nữa, chỉ nói : “Lên
đi.”
Lâm Lệ gật đầu, mở cửa xuống xe
theo sau Chu Hàn.
Lúc Chu Hàn cùng Lâm Lệ đến
phòng làm việc, trợ lý Từ đã đến, đang ngồi nghỉ ngơi trên ghế sa lon, trong tay
còn cầm lấy tài liệu, xem ra là có việc gấp muốn tìm Chu Hàn.
Thấy Chu Hàn tới đây, trợ lý Từ
bước lên phía trước đưa tài liệu trong tay cho anh, nói là bên Nghiễm Châu fax
đến, Chu Hàn gật đầu nhận lấy, hai người đi vào phòng làm
việc.
Lâm Lệ cảm thấy trợ lý Từ hôm
nay nhìn có chút quái dị, bình thường cũng không chào hỏi thậm chí không thèm
nhìn cô hôm nay lại kì lạ hướng cô cười nói buổi sáng tốt lành, khiến cho cô
cũng là có chút ngại ngùng, bởi vì loại cảm giác này khách sáo quá mức rõ ràng,
ngược lại trả lời có chút lúng túng, chỉ gượng cười gật đầu đáp
lại.
Thật ra thì một ngày lượng công
v