
i, nếu như theo như trình tự mà nói quả thật không sai, nhưng là cô
cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại nói không ra.
Cúi đầu nhìn bó hoa trong tay,
thấy phía trên là tấm thiệp nhỏ anh cầm lên xem lúc trước, cầm lên rồi nhẹ nhàng
mở ra, trên đó viết cũng không phải là nội dung gì khác, chỉ là câu nói lúc mới
vừa rồi Chu Hàn nói khi đưa hoa cho cô.
Đột nhiên nhớ tới lúc anh cầm
thiệp lên xem rồi nói những lời này hơi có chút lúng túng cùng vẻ mặt mất tự
nhiên, cho thấy những lời này rõ ràng là tìm được trên mạng.
Đột nhiên Lâm Lệ cầm lấy tấm
thiệp kia nhìn anh, khóe miệng nửa mang theo nụ cười nói: “tối nay anh đưa em
tới đây cùng ăn cơm, lại tặng hoa , không phải một loạt này là tra trên mạng ra
đấy chứ?”
Nghe vậy, trên mặt Chu Hàn hiện
lên một tia mất tự nhiên, nhưng ngay sau đó đã bị che dấu, chỉ hỏi ngược lại:
“em cảm thấy anh là một thương nhân đối với chuyện tình cảm kém như vậy sao?”
Dưới tình huống như thế, coi như là thật anh cũng sẽ không thừa nhận, đây là vấn
đề mặt mũi.
Lâm Lệ cười nhẹ, cũng không
vạch trần anh, chỉ hỏi: “Kế tiếp anh chuẩn bị muốn mời em đi dạo hay là đi xem
phim?”
Tuy rằng Chu Hàn rất không muốn
thừa nhận chỉ số yêu đương của mình không cao, nhưng rốt cuộc cũng y như lời Lâm
Lệ nói, không đưa cô đi xem phim mà kéo cô ra ngoài đi dạo, bởi vì thật sự anh
không nghĩ ra việc hẹn hò ngoài đi xem phim và đi dạo ngoài thì còn có thể làm
gì?
Chu Hàn dừng xe trên một con
đường cạnh bờ sông, nhìn qua cửa kính xe có thể thấy người ta đi lại trên bờ đập
rất náo nhiệt
Lâm Lệ ngồi trên ghế phụ bên
cạnh không nhịn được mà bật ra tiếng cười khẽ, nụ cười này vẫn luôn hiện hữu
trên khuôn mặt cô suốt từ lúc ra khỏi nhà hàng.
Chu Hàn tắt máy, quay đầu nhìn
vào mắt Lâm Lệ, hơi buồn bực nói: “Buồn cười đến vậy sao, có thể khiến em cười
cả dọc đường như thế.”
Nghe vậy, Lâm Lệ cũng không
nhịn nữa, liền cô cười phá lên: “không phải anh nói chỉ số trình độ yêu đương
của anh rất cao sao, đi hẹn hò còn phải lên mạng tra cứu nữa
à?”
Chu Hàn trừng mắt nhìn cô, mở
cửa xe đi xuống nhỏ giọng nói: “Anh không có kinh nghiệm”
Anh chưa từng hẹn hò, căn bản
là không có kinh nghiệm thực tế ở phương diện này, từ nhỏ đến lớn anh cũng chỉ
thích có mình Lăng Nhiễm, lúc Lăng Nhiễm và Tô Dịch Thừa ở bên nhau, anh có
thích mấy cũng chỉ có thể im lặng đứng một bên. Sau đó Lăng Nhiễm lại chủ động
tìm đến anh rủ đi uống rượu tán gẫu, tất cả tiếp xúc cùng kết giao cũng là do cô
ta chủ động, sau khi xảy ra sự kiện kia thì anh liền đưa cô ta sang Mỹ. Vì muốn
cho cô ta một cuộc sống tốt đẹp nên luôn bận rộn với công việc ở công ty, cũng
không có nhiều thời gian bên cạnh chăm sóc cô ta. Thế nên, tuy anh đã 32 tuổi,
đã từng kết hôn, còn có một đứa con rồi lại tái hôn, nhưng mà anh hoàn toàn là
người ngoài nghề trong lĩnh vực yêu đương này, không hề có chút kinh nghiệm thực
tế.
Lâm Lệ theo anh xuống xe, đi
vòng qua đầu xe đứng bên cạnh Chu Hàn, nghiêng đầu nhìn anh, tò mò hỏi: “Trước
đây chia tay với mẹ tiểu Bân không phải vì anh chả có chút tình tứ nào
chứ?”
Chu Hàn tức giận trừng mắt liếc
Lâm Lệ một cái, kéo tay cô siết chặt lại trong tay mình, “Nói nhiều như vậy làm
gì, chuyên tâm vào hẹn hò đi!” Nói xong kéo tay Lâm Lệ chen chúc vào đám
người.
Lâm Lệ nhìn sườn mặt cứng ngắc
của anh, cả người cảm thấy vui vẻ lạ thường, đi giữa âm thanh huyên náo xung
quanh, tay được Chu Hàn công khai nắm lấy, nhất thời quên mất cả xấu hổ và
ngượng ngùng.
Chu Hàn nắm tay cô đi giữa đoàn
người, trên quảng trường bên bờ sông có nhiều sạp ăn nhỏ hấp dẫn tầm mắt của lũ
trẻ, giọng nói của chúng mang theo sung sướng và vui vẻ.
Ven bờ cái đập của con sông này
là công viên tình nhân thu hút nhất của thành phố, từng đôi từng đôi trong giai
đoạn yêu cuồng nhiệt, tay trong tay đi dọc theo con đường đầy gió, xa xa trên
mặt sông những con tàu tỏa ra ánh sáng lấp loáng, thỉnh thoảng có tiếng còi tàu
hú dài, tạo cho cả hai bên bờ sông Giang thành một khung cảnh mỹ
lệ.
Lâm Lệ cứ bị Chu Hàn kéo đi
một đoạn như thế, lúc này mới có chút phản ứng, định rút tay mình ra khỏi tay
Chu Hàn. Anh tựa hồ nhìn ra ý định của cô, không buông tay, thậm chí còn dùng
sức nắm càng chặt hơn, nhìn cô cười như không cười nói: “Sao? Còn ngượng
à?”
“Em, em không có”. Lâm Lệ
nghiêng mặt đi, có phần mất tự nhiên, không nhìn anh.
Chu Hàn cười nhạt, cũng không
nói gì, nắm tay cô cứ tiếp tục đi như vậy.
Vừa tới đoạn giữa bãi sông thì
thấy công viên Giang Tân, thật ra thì nơi này cũng không được tính là công viên
gì cả, lúc trước chỗ này từng trải qua giai đoạn phồn hoa sầm uất, du khách muốn
vào cửa đều phải mua vé. Nhưng rồi trải qua khoảng thời gian phát triển kinh tế,
kiến thiết lại Giang thành, vì diện tích đất nhỏ và trang thiết bị khá thô sơ
nên công viên này dần xuống dốc theo thời gian, cuối cùng thành phố quyết định
hủy bỏ chính sách thu vé cửa và quản lý. Công viên như có sức sống mới, sáng
sáng người già đến đây tập thể dục, buổi tối lại trở thành nơi lý tưởng cho nam
nữ tới hẹn hò