
ỏ Tiểu Bân này thật sự rất hiểu chuyện,
không cần người dỗ dành, tự mình cởi quần áo, lên giường, sau đó ngoan ngoãn
nhắm mắt lại, đắp chăn lên, rồi ngủ, toàn bộ quá trình dường như chẳng cần chút
giúp đỡ của người khác, tự mình thành thạo thực hiện, mà Lâm Lệ chỉ có mỗi việc
giúp nó sửa lại chăn sau khi nó ngủ với tắt đèn.
Mắt nhìn về phía thư phòng, Lâm Lệ nâng bước đi về phía
đó.
Nâng tay gõ cửa thư phòng, thấy Chu Hàn ngồi trong phòng
ngẩng đầu lên, lúc này Lâm Lệ mới đi vào, tiện tay đóng cửa.
Chu Hàn một lần nữa thu hồi tầm mắt, nhìn vào tài liệu
trong tay.
“Mẹ lo cho ba, lúc chiều sau khi dẫn Tiểu Bân đi bệnh
viện khám thấy không có gì nghiêm trọng, nên đã trở về.” Lâm Lệ chậm rãi
nói.
Chu Hàn không ngẩng đầu, chỉ nhẹ giọng đáp:
“Ừ.”
“Hồi sáng, Tiểu Bân không thấy anh, do bệnh mà cả người
trở nên có chút yếu ớt, em lấy danh nghĩa của anh, bảo với nó, đợi sau khi nó
hết bệnh, anh sẽ dẫn nó đi viện hải dương học.” Lâm Lệ nhìn anh, cẩn thận quan
sát biến hóa trên khuôn mặt anh.
Chu Hàn trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng gật gật đầu:
“Anh biết rồi.”
Lâm Lệ không hiểu “biết rồi” của anh là biết cái gì,
nhưng cũng hiểu trong lòng anh đã có quyết định, người ngoài như cô không nên
nói thêm cái gì, chỉ nhìn anh, nói: “Nếu không cần gấp thì đừng thức quá khuya,
nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Nói xong liền trực tiếp rời khỏi
phòng.
Cánh cửa mở ra rồi lại đóng, Chu Hàn buông tài liệu
trong tay xuống, có chút mỏi mệt dựa người ra sau, đưa tay xoa xoa đôi mi có
chút đau nhức.
Ngồi như vậy hồi lâu, Chu Hàn mới chậm rãi ngồi dậy,
vươn tay mở cái ngăn kéo cuối cùng ở bên phải cái bàn, nhấc một chồng tài liệu
lên, rồi lại lấy cái gì đó đặt ở dưới đó nữa.
Đó là một cái hộp vuông dài bảy tấc, bên trong khuôn là
những tấm ảnh chụp Tiểu Bân khi nó bốn tuổi, lúc anh dẫn nó đi chơi ở
Disneyland, lúc ấy nó cười rất vui vẻ, nụ cười trên mặt thật rực
rỡ.
Đã bao lâu rồi anh không thấy đứa nhỏ kia cười, cũng bao
lâu rồi anh không cười với đứa bé kia vậy?
“Hơn hai năm đi…..” Chu Hàn thấp giọng than
nhẹ.
Sau đó lại một lần nữa cất cái hộp vào vị trí cũ, một
lần nữa chồng chỗ tài liệu kia lên.
Bởi vì dạo gần đây bệnh cảm cúm lây lan quá mức nghiêm
trọng, Lâm Lệ cho đứa nhỏ ở nhà hai ngày, sau khi xác nhận đứa nhỏ kia đã hoàn
toàn hồi phục, đến lúc này Lâm Lệ mới yên tâm đưa đứa nhỏ đến trường
học.
Sau khi đưa đứa nhỏ đi, quay về công ty, đến văn phòng,
đúng lúc gặp trợ lý Từ của Chu Hàn đi ra từ phòng làm việc, anh ta vui cười chào
cô: “thư ký Lâm, sớm, hai ngày nay sao không thấy cô đến đây.”
Lâm Lệ gật gật đầu, cười nhạt, đáp lại anh ta: “trợ lý
Từ, sớm, hai ngày nay trong nhà có chuyện.” Nói xong, thả túi xách xuống ghế
dựa, ngồi xuống.
Trợ lý Từ có chút thần bí quay đầu nhìn về Chu Hàn trong
văn phòng, lại quay đầu nói nhỏ vào tai Lâm Lệ: “thư ký Lâm, cuối tuần này có
phải Chu tổng có chuyện gì quan trọng không?”
Nghe vậy, Lâm Lệ có chút kỳ quái, quay đầu nhìn anh,
hỏi: “Chuyện kỳ lạ gì hả, vì sao lại hỏi như vậy?”
“Vừa rồi Chu tổng bảo tôi hủy bỏ lịch trình của ngày kia
cũng chính là thứ bảy này, vốn hôm ấy định đi thành phố A bàn chuyện hợp tác, dự
án này đã được Chu tổng bàn với đối phương rất lâu, vất vả lắm đối phương mới
đáp ứng, bảo chúng ta cuối tuần này đến đó bàn lại nội dung hợp tác, không nghĩ
tới Chu tổng lại trực tiếp hủy bỏ.” Trợ lý Từ nói.
Lâm Lệ nhíu mày, cô biết dự án kia, lúc trước Chu Hàn vì
nó mà nhờ không ít người, đồng nghĩa với việc rất coi trọng dự án kia, hiện tại
thế nhưng vô cớ hủy bỏ, đúng là có chút khiến người ta bất ngờ. Nghi ngờ hỏi:
“Có phải công ty còn việc gì khác phải làm không a?”
“Không có.” Trợ lý Từ phủ nhận: “Gần đây công việc chính
yếu của chúng ta là dự án kia, không có dự án nào quan trọng hơn
cả.”
Lâm Lệ gật gật đầu, nhất thời không nói
gì.
Trợ lý Từ thấy cô cũng là một bộ dáng mờ mịt, phỏng
chừng là hỏi không ra chuyện bát quái gì, nên cũng không hỏi nhiều, cười cười
cầm tài liệu đã kí, rời đi.
Chu Hàn đi ra vào lúc Lâm Lệ đang mở máy tính, nghe thấy
tiếng, cô quay đầu lại, thấy anh cầm cái chén hẳn là đang muốn đi pha cà
phê.
Trực tiếp tiến về phía anh, vươn tay nhận lấy cái chén
trong tay anh, nói: “Để em đi.”
Chu Hàn không nói gì, gật gật đầu, xoay người, quay lại
văn phòng.
Lâm Lệ gõ cửa, mang cà phê đã được pha tốt, đi
vào.
Chu Hàn đưa tay tiếp lấy: “Cám ơn.”
Bưng lên, trực tiếp uống ngay một ngụm, thấy cô vẫn
không đi ra ngoài, liền hỏi: “Làm sao vậy?”
Lâm Lệ chỉ là có chút ngạc nhiên, anh vốn luôn lấy công
tác làm trọng lại vì cái gì mà lại từ bỏ dự án lớn như vậy.
“Cái kia, nghe trợ lý Từ nói, anh định bỏ qua kế hoạch
hợp tác ở thành phố A sao?”
Nghe vậy, Chu Hàn để cái chén trong tay xuống, nói:
“Không có, chỉ là lùi thời gian lại mà thôi, đã liên hệ với bên kia, bọn họ nói
không có vấn đề gì.”
Lâm Lệ hiểu, gật gật đầu.
Chu Hàn suy nghĩ một lát, nói: “Cái kia, thứ bảy này dẫn
đứa nhỏ đi viện hải dương học đi, anh, anh đúng lúc đang
rảnh.”
Lâm Lệ sau khi sửng sốt mới phản ứng, nhìn