
mị không dứt, nói là mộng thì không đúng, chính xác hơn đó
là những hồi ức đã qua của cô và Trình Tường trước kia.
Những đoạn ký ức ngắn ngủi đó
không ngừng hiện lên và hành hạ tâm trí cô. Cô buộc bản thân không suy nghĩ về
chúng, thế nhưng không hiểu sao chẳng thể nào áp chế được những mẩu ký ức liên
tục nảy ra đó.
Sáng, chưa đến 6 giờ cô đã tỉnh
lại, nằm ì trên giường trừng mắt nhìn trần nhà một lúc lâu rồi mới tung mình
dậy.
Những cảm xúc buồn bực kéo dài
từ hôm qua đến giờ không hề tiêu tán một xíu nào, ngược lại lại càng trở nên
nặng nề hơn.
Cô bước vào phòng tắm, dùng
nước lạnh tấp vào mặt. Cái lạnh như băng này kích thích mọi giác quan của cô,
nhưng lại không thể làm tiêu tan sự buồn phiền trong lòng cô.
Nhìn khuôn mặt đẫm nước trong
tấm gương, Lâm Lệ chỉ cảm thấy có chút mệt mỏi.
Chu Hàn nhìn người bên ngoài
qua cánh cửa văn phòng mở toang như thường lệ. Lâm Lệ có vẻ quá bình tĩnh, bình
tĩnh đến mức dường như mỗi phút giây đều đang hoảng hốt.
Anh tìm được camera giám sát
cửa tháng máy tầng một trong phòng bảo vệ, nhìn vào đó nhận ra được người đến
tìm Lâm Lệ mà trợ lý Từ nói chính là người anh và Lâm Lệ từng gặp ở sân bay – mẹ
Trình Tường.
Cảm giác khó chịu bỗng trào lên
trong lòng, vì phản ứng của cô như thế, anh không hiểu được nó có nghĩa là gì,
lẽ nào đến bây giờ trong lòng cô còn chưa dứt bỏ được người đàn ông kia, cho nên
mới không muốn tiếp nhận tình cảm của anh sao?
Anh không biết, có một số việc
dần trở nên không chắc chắn.
Nhưng có một điều chắc như đinh
đóng cột, hai ngày nay thời gian anh bí mật quan sát cô còn nhiều hơn cả thời
gian anh dành để xử lý công việc.
Thật sự có chút ngoài ý muốn,
lại không biết rốt cuộc là tốt hay xấu.
Đang thất thần thì bỗng có
tiếng gõ cửa phòng, lấy lại tinh thần, nâng mắt nhìn, chỉ thấy Lâm Lệ đang đứng
ở cửa nhìn anh.
Bốn mắt chạm nhau, Chu Hàn khẽ
mấp máy môi, nói: “Vào đi.”
Lâm Lệ đi tới, đứng trước mặt
anh, nói rõ ràng rành mạch: “Tôi muốn xin nghỉ.”
Chu Hàn nhìn cô: “Lý
do?”
“Có việc.” Lâm Lệ đáp ngắn gọn
giống như anh.
“Chuyện gì vậy?” Chu Hàn kiên
quyết hỏi, đáy lòng anh có dự cảm, rằng việc này nhất định có liên quan tới tên
đàn ông kia, mà dự cảm này khiến tâm trạng vốn đang buồn bực của anh thoáng cái
càng trở nên nóng nảy.
Lâm Lệ cắn cắn môi, ngoảnh đầu
sang phía khác: “Tôi không muốn nói.”
Chu Hàn không hỏi thêm nữa,
nhìn cô, gật đầu coi như là đồng ý.
Lâm Lệ đứng bên ngoài phòng
bệnh, tay đã đưa lên nhưng vẫn ngần ngại không gõ cửa.
Lúc cô vừa đến bệnh viện, mẹ
của Trình Tường đã nói chuyện với cô rất lâu dưới lầu. Bà ta dường như tiều tụy
đi nhiều so với lần gặp trước, mấy ngày thôi mà mái tóc đã bạc hơn
nửa.
Bà Trình nói cho cô biết, bệnh
của Trình Tường không thể kéo dài thêm được nữa. Vì anh không phối hợp điều trị
nên tế bào ung thư đã lan rất nhanh, nếu thật cắt bỏ thì ngay cả tính mạng cũng
gặp nguy hiểm.
Lâm Lệ xoay người, dựa lưng vào
tường, vì căng thẳng nên lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh.
Nhắm mắt lại không biết bao
lâu, mặc dù cô vẫn không thể quên được những điều trong quá khứ, thậm chí hai
ngày nay những hồi ức đó còn quấn chặt lấy cô hơn, nhưng mà trong lòng biết rõ
Trình Tường như thế, biết anh ta đang gặp nguy hiểm đến tính mạng khiến cô không
thể nào chẳng quan tâm được, cô thật sự không làm được.
Khẽ mở mắt ra, cô xoay người
lại, hít một hơi thật sâu, không lưỡng lự nữa, nhẹ tay gõ cửa, rồi vặn tay nắm
cửa đi vào trong.
Trong phòng, Trình Tường đang
ngồi dựa vào đầu giường, ánh mắt hướng ra bên ngoài cửa sổ, không quay đầu lại
mà nói luôn: “Đi ra ngoài đi, tôi muốn một mình yên tĩnh một
chút.”
Lâm Lệ vẫn đứng yên, nhìn anh
ta không chớp mắt.
Hình như anh ta gầy đi rất
nhiều, hai bên má hóp vào, sắc mặt vì bệnh mà trở nên tái nhợt, nhìn không ra
chút sắc đỏ của máu. Thấy anh ta như vậy, Lâm Lệ khó mà gắn kết người này với
Trình tường hồi xưa, gần như là hai người hoàn toàn khác nhau.
Không nghe được tiếng đóng cửa,
Trình Tường vẫn chưa quay đầu lại, mở miệng nói lại lần nữa, đầu vẫn không quay
lại: “Tôi sẽ không làm phẫu thuật, dù có chết tôi cũng không chấp nhận việc mất
đi một chân.” Giọng nói không lớn nhưng lại kiên quyết vô
cùng.
Lâm Lệ cắn cắn môi, cái mũi
chua xót khiến cô chực khóc. Cô chậm rãi nhấc chân đi về phía
anh.
Đợi một lúc lâu mà không nghe
người phía sau phản ứng, lại cảm giác được có người đang tiến tới, Trình Tường
quay đầu lại, toan mở miệng, nhưng bỗng dưng sửng sốt, đối diện với ánh mắt Lâm
Lệ, có chút bất ngờ và khó tin!
“Lâm, Lâm
Lệ…”
Lâm Lệ gật đầu, có phần không
nói nên lời, đưa tay bụm miệng, như muốn ép nước mắt sắp trào ra chảy ngược lại
vào trong.
Trình Tường nhìn chằm chằm vào
Lâm Lệ rồi lắc lắc đầu, dường như cho rằng đây chỉ là ảo giác.
Lâm Lệ quay lưng lại, có chút
khó có thể tiếp nhận bộ dáng của anh ta bây giờ. Đợi tâm tình bình ổn cô mới
xoay người lại, khó khăn mở miệng, khổ sở cười nói: “chào.”
“Là em, thật sao?!” Nhìn người
mà mình ngày nhớ đêm mong xuất hiện ngay trước mắt, Trì