
cứ như bị hút hết sinh khí: “Làm sao bây
giờ …. tôi chỉ có một đứa con trai, nếu nó không còn, tôi còn có thể sống thế
nào…”
Ba Trình ôm lấy bà, không nói
gì, nhưng mà hốc mắt cũng hồng hồng.
Điều đau đớn nhất đời người là
để người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Lâm Lệ cũng cắn môi, đau lòng
nhưng cũng không biết phải nói gì để an ủi bọn họ.
Mấy người cứ đứng như vậy trong
chốc lát, cuối cùng ba Trình có chút bất lực gật đầu với Lâm Lệ, đỡ mẹ Trình vào
trong bệnh viện.
Lâm Lệ nhìn bóng dáng của họ,
giơ tay lên che mắt, che đi nước mắt tràn mi.
Trên đường trở về, Lâm Lệ ngồi
tựa đầu lên cửa xe ô tô, không nói câu nào.
Chu Hàn cũng không hỏi nhiều,
ánh mắt chăm chú nhìn tình hình giao thông trước mặt, cố gắng lái xe thật ổn
định.
Lúc xe chậm rãi tiến vào bãi
đậu xe ở tầng ngầm của tòa nhà, Lâm Lệ đột nhiên từ từ mở miệng, hỏi: “Sao anh
lại ở bệnh viện?”
Chu Hàn nhìn cô một cái, đậu xe
trong bãi đậu xong, tắt máy, “Đi theo em.” Chu Hàn thẳng thắn nói, không hề ý có
giấu diếm.
Lâm Lệ quay đầu lại, nhìn anh,
một lúc lâu cũng không nói gì, chỉ cứ nhìn như thế.
Nghĩ là cô để ý việc anh theo
dõi cô, Chu Hàn nhíu mày một chút, chỉ nói: “Em muốn nói gì thì cứ nói thẳng
đi.”
Lâm Lệ lắc đầu, không nói
chuyện, chỉ đưa tay cởi dây an toàn ra, sau đó mở cửa xe bước xuống
xe.
Tưởng là cô muốn đi lên lầu,
cũng xuống xe theo, nhưng lại nhìn thấy cô đi về phía cửa ra vào của bãi đậu
xe.
Tiến lên kéo tay cô, nhíu mày,
“Em đi đâu?” Giọng nói có chút vội vàng có chút nặng nề.
Lâm Lệ không nhìn anh, chỉ giơ
tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một chút, nói: “Em còn phải đi đón Tiểu Bân tan
học.”
Chu Hàn nắm tay cô đi về cửa
thang máy của tòa nhà, vừa đi vừa nói: “Em cứ đi lên trước, anh sẽ đi đón thằng
bé.”
Lâm Lệ không phản đối, vẫn để
anh nắm tay đi về phía thang máy.
Sau khi đưa Lâm Lệ lên lầu, lúc
này Chu Hàn mới lái xe đi về phía nhà trẻ đón Tiểu Bân.
Lúc Chu Hàn lái xe đến nhà trẻ,
nhà trẻ đã đến giờ tan học, ở cổng có rất nhiều phụ huynh chen chúc để đón con,
ai nấy đều kiễng chân lên ngón trông.
Chu Hàn dừng xe ở một bên, cũng
không vội vàng xuống xe, chờ lúc đám người lớn tản bớt đi, lúc này mới từ trên
bước xuống, tìm bóng dáng thằng bé.
Đến lúc Chu Hàn tìm thấy thằng
bé đang đứng ở bên cạnh cổng, thằng bé nhìn anh chằm chằm, nhưng ánh mắt nhìn
anh, như có chút bất ngờ, như đang hỏi, sao lại là anh?
Chu Hàn đi về phía thằng bé,
đứng bên cạnh nó là cô giáo Trần đang tiễn một vị phụ huynh, ngoảnh đầu lại đúng
lúc nhìn thấy Chu Hàn đi về phía bên này, cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng mà
vẫn nở nụ cười theo chuẩn nghề nghiệp, hỏi: “Chu tiên sinh, hôm nay anh tới đón
Tiểu Bân sao?”
Chu Hàn gật đầu, giải thích đơn
giản: “Hôm nay Lâm Lệ có chút không thoải mái, cho nên để tôi tới đón thằng
bé.”
Cô giáo Trần gật đầu tỏ vẻ đã
hiểu, cũng không hỏi nhiều nữa, quay lại đặt tay lên xoa xoa đầu của Tiểu Bân
nói: “Về đi, ngày mai ngày kia là cuối tuần, nhưng phải nhớ làm bài tập đó
nha.”
Tiểu Bân gật đầu nghiêm túc:
“Vâng.” Nói xong đi tới bên người Chu Hàn, không giống với Lâm Lệ, cũng không
có đưa tay nắm lấy bàn tay Chu Hàn, chỉ là ngoan ngoãn đứng cạnh, nhỏ giọng gọi
một tiếng: “Ba ba.”
Chu Hàn gật đầu, ngẩng đầu lần
nữa nhìn cô giáo Trần, gật đầu, sau đó xoay người đi trước ra chỗ xe đỗ trên
đường.
Khởi động xe, nhìn thằng bé
ngồi sau qua kính chiếu hậu, Chu Hàn mặt không chút thay đổi, nghiêm túc mở
miệng, “Thắt dây an toàn lại.”
Thằng bé phồng má, không nói
chuyện, nhưng mà vẫn nghe lời đưa tay thắt dây an toàn lại.
Sau khi xác định thằng bé đã
thắt dây lại, lúc này Chu Hàn khởi động xe rời đi.
Chu hàn chăm chú nhìn tình hình
giao thông phía trước, xe cũng chạy rất êm, nhưng mà thằng bé ngồi phía sau càng
lúc càng thấy bất an, vốn chỉ là nhìn ngó phía ngoài cửa sổ, bây giờ dứt khoát
hạ cửa sổ xe xuống nhìn quanh cảnh ven đường, không nén được hoang mang, quay
đầu nhìn chằm chằm vào gáy Chu Hàn, yếu ớt hỏi: “Chúng ta, chúng ta đang đi
đâu?” Thằng bé biết đường về nhà, đây rõ ràng không phải là đường về nhà, dấu
hiệu trên đường, mặt tiền cửa hàng cũng không đúng, không giống lúc lúc bình
thường đi xe cùng dì Lâm Lệ!
Chu Hàn liếc mắt nhìn kính
chiếu hậu, thu hết vào mắt toàn bộ bất an và hoang mang trên mặt thằng bé, ngược
lại có chút vui mừng vì đứa nhỏ này nhớ được đường, như thế sẽ không sợ người ta
lừa đảo.
Thấy Chu Hàn không đáp, thằng
bé càng bất an rồi, “Ba ba…”
Thấy nó sắp khóc, Chu Hàn lạnh
giọng giải thích: “Đưa con tới đi nhà ông bà nội, hai ngày tới dì Lâm Lệ không
thoải mái, không có thời gian chăm sóc con.”
Thằng bé vẫn còn có chút bất
an, có chút không tin hỏi: “không phải là hai người không cần con nữa
chứ?”
Trong lòng Chu Hàn than thở,
than thở tâm hồn trẻ con yếu ớt, rõ ràng chuyện đã qua đi được một thời gian
rồi, nhưng nó vẫn còn căng thẳng vào sợ sệt như thế.
“Không phải vậy, đợi qua mấy
hôm nữa, sức khỏe dì Lâm Lệ khá hơn sẽ đón con về.” Mặc dù đã cố gắng để cho
giọng mình nhu hòa đi một chút, nhưng nghe thấy vẫn