
lạnh lùng cứng
rắn.
Nhưng mà có sự đảm bảo của Chu
Hàn, thằng bé ở phía sau cũng an tâm hơn nhiều, cả người cũng thả lỏng ra, nhưng
mà dường như vừa nghĩ đến cái gì, có chút lo lắng hỏi, “Dì ngã bệnh rất nặng
sao?”
Chu Hàn nhìn nó, không nói
chuyện.
Lúc Chu Hàn trở lại ngoài trời
đã tối, mở cửa đi vào, cả căn nhà đen như mực, chỉ có chút ánh sáng le lói từ
trên sân thượng bên kia phòng khách.
Ném chìa khóa trong tay lên
trên hộc tủ trước cửa, rồi đưa tay nhấn công tác bật điện.
“Tách —” một tiếng, cả gian
phòng thoáng cái sáng ánh đèn.
Chỉ nhìn thấy Lâm Lệ một mình
ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, bộ dạng giống hệt lúc anh đưa cô vừa lúc
trước, ngay cả tư thế cũng không hề thay đổi.
Lấy dép lê từ trong tủ giày ra
thay, cởi áo khoác âu trên người ra, tiện tay thả lên ghế sa lon, khi đi qua
cạnh Lâm Lệ cũng không có nói gì cả, trực tiếp đi vào bếp.
Mở tủ lạnh ra nhìn một chút,
không thấy có nguyên liệu gì để nấu ăn, chỉ còn lại mấy quả trứng gà và một chút
cơm thừa.
Vén tay áo lên, Chu Hàn lấy mấy
quả trứng gà và cơm thừa ra, chuẩn bị làm tạm cơm rang trứng cho bữa
tối.
Rang cơm xong, Chu Hàn hâm nóng
thêm hai cốc sữa. Đợi chuẩn bị xong tất cả rồi, quay đầu lại nhìn phòng khách,
chỉ thấy Lâm Lệ bộ dáng như cũ.
Khẽ thở dài, đặt sữa còn nóng
trên bàn ăn, Chu Hàn đi đến phòng khách.
Cũng không có mở miệng nói gì,
tiến lên nắm tay cô kéo vào phòng ăn.
Dường như lúc này Lâm Lệ mới
hồi phục tinh thần, muốn rút tay thì lại bị anh nắm thật chặt.
Chu Hàn kéo ghế cho cô ngồi,
đẩy cơm rang trứng đến trước mặt cô.
Lúc này Lâm Lệ mới chú ý tới
anh nói đi đón đứa nhỏ, nhưng hình như không thấy đưa nó về, liền nhìn anh hỏi:
“Tiểu Bân đâu?”
Chu Hàn liếc nhìn cô một cái,
ngồi xuống đối diện với cô, nói: “Hiện tại mới nghĩ đến đứa nhỏ.” Giọng nói
không nặng không nhẹ, nhưng lại mang theo trào phúng.
Lâm Lệ cũng không thèm để ý
tới, hiện tại điều cô quan tâm là Tiểu Bân đâu rồi? “Không phải là anh đi đón nó
sao? Sao lại không thấy Tiểu Bân đâu?”
Chu Hàn không nhìn cô, bưng sữa
tươi uống một hớp, lúc này mới miệng nói: “Anh đưa nó đến đại
viện.”
Lâm Lệ muốn mở miệng hỏi tại
sao, có điều là nghi vấn kia chưa kịp hỏi ra lời thì Chu Hàn phía đối diện tiếp
tục nói: “Tình trạng của em hiện tại không thích hợp để chăm sóc
nó.”
Lâm Lệ ngẩn người, nghe ra ý
trong lời nói của anh, liền cúi đầu ăn cơm. Tay nghề của Chu Hàn không tệ, nhưng
cô thật sự không có khẩu vị gì.
Bỏ cái thìa trong tay ra, nhấp
một hớp sữa tươi.
Chu Hàn đang ăn cơm, ngẩng đầu
nhìn cô hỏi: “Không hợp khẩu vị?”
Lâm Lệ lắc đầu, chỉ im lặng,
tay cầm thìa gảy gảy cơm rang, rõ ràng là rất ngon, nhưng cô không ăn ngon miệng
chút nào.
Chu Hàn cũng không nói thêm gì
nữa, chỉ cúi đầu ăn phần cơm của anh. Không khí trong phòng an tĩnh, chỉ có
tiếng bộ đồ ăn đụng nhau phát ra âm thanh.
Ăn tối xong Chu Hàn liền vào
thư phòng. Về chuyện của Trình Tường một câu cũng không đề cập
tới.
Lâm Lệ cũng không nhọc lòng đi
suy đoán tâm tư của anh, hiện tại cả người cô hỗn loạn, trong lòng rối như tơ
vò, không nghĩ ra điều gì.
Đứng trên ban công phòng khách,
gió lạnh đêm mùa đông thổi tới, có chút rét lạnh thấu xương, nhưng mà dù rét
lạnh thế nào cũng không làm cô đang rối bời tỉnh táo lại được. Cô đang lo lắng
cho Trình Tường, có chút không yên lòng về anh ta. Không biết anh ta có lựa chọn
phẫu thuật hay không, nếu như không lựa chọn giải phẫu thì…
Dù sao cũng từng yêu nhau nhiều
năm như vậy, oán hận thì oán hận, nhưng mà nếu như anh ta bây giờ là đang phải
trả giá vì những chuyện đã qua, thì cái giá này cũng quá lớn
rồi.
Trong lòng thật sự phiền muộn
không có cách nào giải quyết. Lấy điện thoại di động ra, Lâm Lệ chỉ có thể gọi
điện cho An Nhiên.
Lúc Lâm Lệ gọi điện thoại cho
Anh Nhiên thì An Nhiên đang nghe nhạc dưỡng thai, sau đám cưới, Tô Dịch Thừa đưa
An Nhiên đi nghỉ tuần trăng mật, từ đó hai người chưa gặp lại
nhau.
Lúc này nhận được điện thoại
của Lâm Lệ, An Nhiên lộ ra rất vui vẻ nói: “a lô, Lâm Lệ, ta còn đang định gọi
điện cho ngươi, lúc nào chúng ta đi ra ngoài gặp nhau một chút
a.”
“An Tử, nói chuyện với ta một
lát đi” So với sự vui vẻ của An Nhiên, giọng nói của Lâm Lệ vì buồn phiền bị đè
nén mà tỏ ra có chút trầm thấp, ngữ điệu có phần nặng nề.
Dù sao đã là chị em với nhau
nhiều năm, hai người cũng hiểu tính cách của nhau, vừa nghe giọng, An Nhiên liền
hiểu, hỏi: “Tại sao? Tâm tình không tốt?”
Lâm Lệ lùi ra phía sau, thân
thể tựa vào cửa sổ sát đất, nhắm mắt lại, nhớ tới bộ dạng của Trình Tường hồi
chiều ở trong bệnh viện, nhớ tới vẻ mặt lúc anh ta nói thà chết chứ cũng không
muốn thiếu đi một chân, nhớ tới những hạnh phúc và đau đớn của hai người trước
kia, trong lòng thật khó chịu, nói không ra tư vị gì.
Đợi một lúc lâu cũng không nghe
thấy tiếng Lâm Lệ, bên kia điện thoại An Nhiên có chút lo lắng, cô hiểu Lâm Lệ,
bình thường tính cách Lâm Lệ tùy tùy tiện tiện, nhưng đó là lúc trong lòng không
có chuyện gì. Nếu như trong lòng có chuyện, thì sẽ trở nên vô cùn