
được nhiệt độ trên
người anh, những ủy khuất và khó chịu trong lòng Lâm Lệ không ức chế được nữa,
tựa vào bờ vai anh, nước mắt dâng lên, tay vô ý thức đánh vào lưng anh, cũng
không biết là muốn đẩy anh ra hay là kéo anh vào, cũng có thể chỉ là muốn tìm
nơi trút ra, trút ra những khó chịu và phiền muộn trong lòng.
Chu Hàn mặc cho cô đánh, chỉ
thò tay ra đóng lại cánh cửa sân thượng, sau đó ôm lấy cô, tay nhẹ nhàng vỗ về
mái tóc ngắn của cô, động tác kia mang theo vô hạn trấn an.
Lâm Lệ khóc ngủ thiếp đi, lúc
tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau, bản thân mình đang nằm trên giường lớn
trong phòng ngủ của Chu Hàn, mở mắt nhìn đèn thủy tinh tinh treo trên trần nhà
không quá xa lạ kia, trước kia đã nhiều buổi sáng tỉnh lại ở nơi này, một thời
gian ngắn không ở, so với ánh đèn trong phòng mình, dường như có cảm giác thân
thiết khó tả.
Quay đầu không thấy Chu Hàn ở
trên giường, nhưng mà cái đệm phía dưới chăn vẫn còn vương hơi ấm, như là chứng
minh rằng chủ nhân căn phòng này vừa mới dậy chưa được bao
lâu.
Giống như những lần tỉnh dậy ở
đây hồi trước, Lâm Lệ cứ nằm trợn tròn mắt nhìn đèn thủy tinh kia hồi lâu, lúc
này mới trở mình xuống giường, cái chăn mềm mại theo đó trượt xuống, cúi đầu
nhìn lại mới phát hiện mình đang mặc bộ đồ ngủ quen thuộc, nghĩ đến chắc tối hôm
qua Chu Hàn thay cho cô. Lúc chuẩn bị vén chăn xuống giường thì cửa phòng đột
nhiên mở ra, Chu Hàn đang cầm quần áo từ phòng bên đi vào, thấy cô đã tỉnh lại,
liền tiến đến đưa quần áo trong tay cho cô, chỉ nhàn nhạt nói câu: “thay quần áo
rồi ra ngoài ăn sáng.”
Lâm Lệ nhìn anh, chỉ khe khẽ
gật đầu, không nói chuyện.
Lúc Lâm Lệ rửa mặt xong đi ra
thì Chu Hàn đã ngồi ở bàn ăn, trong tay đang cầm tờ báo sáng nay, vừa xem vừa
uống sữa, trên người đang mặc bộ đồ ở nhà, dường như không có dự định đi ra
ngoài.
Lâm Lệ ngồi xuống đối diện với
anh, cầm ly sữa nhấp một hớp nhuận họng, nhìn qua bàn thức ăn cũng không muốn ăn
lắm, như là thoáng cái quay lại mấy tháng trước, có cảm giác chán ghét đồ
ăn.
Nhưng mà cho dù không thèm ăn,
Lâm Lệ cũng vẫn ăn, không khí giữa hai người an tĩnh có chút kỳ quái. Lâm Lệ tìm
chủ đề nói: “Anh không chuẩn bị đi công ty à?”
Nghe vậy Chu Hàn giương mắt
nhìn cô, chỉ khe khẽ gật đầu, nói: “Ừ.”
Câu trả lời của anh vô cùng
lãnh đạm, khiến cho Lâm Lệ không biết nên nói gì, cầm lấy dao trong tay cắt cái
chân giò hun khói trên đĩa thành nhiều phần nhỏ, nhưng cũng không ăn. Trong lòng
suy nghĩ có nên đi bệnh viện xem tình hình Trình Tường một chút hay không, nếu
như Trình Tường thật không muốn phẫu thuật, thì nên làm cái gì bây
giờ!
Để tờ báo trong tay xuống, nhìn
chằm chằm người đối diện đang hoảng thần, mở miệng hỏi: “Không hợp khẩu vị.” Vốn
là câu hỏi lại bị anh nói thành câu trần thuật.
Lâm Lệ phục hồi lại tinh thần,
liếc nhìn Chu Hàn rồi liếc nhìn bàn thức ăn, có chút lúng túng lắc đầu, cầm lấy
miếng chân giò hun khói cho vào miệng mình.
Chu Hàn cũng không nói nữa, cho
miếng bánh mì nướng vào miệng, uống một ngụm sữa.
Lâm Lệ nhìn anh, có chút nghi
hoặc có chút khó hiểu, từ hôm qua ở bệnh viện về đến hiện tại, cô một mực chờ
anh mở miệng hỏi, nhưng anh vẫn im lặng không đề cập đến một chữ, cả người dường
như còn trầm lặng hơn so với bình thường, về chuyện bệnh viện, chuyện Trình
Tường, một chữ cũng chưa hỏi.
Nhìn anh một chút, Lâm Lệ có
phần không nén được trực tiếp hỏi ra miệng, “hôm qua tại sao anh lại đi theo em
đến bệnh viện?”
Chu Hàn tay đang cầm dao bỗng
nhiên dừng lại, chậm rãi rời mắt lên khuôn mặt cô, đặt dao nĩa trong tay xuống,
chậm rãi mở miệng: “Từ lúc đó đến giờ anh vẫn một mực chờ đáp án của em.” Giọng
nói bình thản, không có chút phập phồng, làm cho người ta không nghe ra một chút
tâm tình nào.
Lâm Lệ rời mắt, có phần không
dám nhìn thẳng anh, hiểu “lúc đó” trong câu nói của anh là chỉ đám cưới của An
Nhiên, đáp án là chỉ câu trả lời của cô đối với lời tỏ tình trong lúc say rượu
của anh.
Tay đang cầm dao nắm chặt lại,
lúc đó không trả lời được là bởi vì sợ, là bởi vì không xác định được, hiện tại
lại hỏi cô, cô vẫn không biết đáp án, nhưng mà lần này không phải vì sợ, mà là
bởi vì trốn tránh.
Đưa tay bưng sữa uống, che giấu
đi sự lúng túng của mình.
Chu Hàn cũng không có ép hỏi,
chỉ cúi đầu tiếp tục ăn, cũng không phải là anh có nhiều kiên nhẫn, có điều là
anh không muốn dồn ép cô vào lúc này.
Hôm qua là bởi vì cảm thấy tâm
tình của cô không đúng cho nên mới không yên lòng đi theo cô đến bệnh viện, mà
vì theo cô đi đến mới biết được chuyện của Trình Tường.
Anh thử hỏi mình nếu hiện tại
anh là Lâm Lệ thì sẽ như thấy nào, thật ra thì bọn họ trải qua tương tự nhau,
trước đây anh ngồi trong bồn hoa bệnh viện chần chừ có lên thăm Lăng Nhiễm hay
không, thật ra cô bây giờ chẳng phải là mình hồi đó sao.
Anh biết, bất kể là cô có còn
tình cảm với Trình Tường hay không, lúc này nếu bảo cô mặc kệ bệnh tình của
Trình Tường, bỏ mặc sự sống chết của anh ta, thì chẳng khác gì là đẩy cô ra khỏi
người mình về phía Trình Tường.
Từ sau lần say