
bên ngoài mới biết mình đã về tới
nhà.
Chỉ gật nhẹ đầu nói: “Đến rồi
a.” Vừa nói vừa cởi dây an toàn chuẩn bị xuống xe.
“Vừa mơ thấy cái gì?”. Phía sau
Chu Hàn mở miệng hỏi, giọng nói không to không nhỏ, tâm tình cũng không phậm
phồng nhiều lắm.
Tay đang chuẩn bị mở cửa xe
ngừng lại, im lặng một lúc lâu, chỉ nói: “không có gì.”
Cô không đáp, Chu Hàn cũng
không hỏi nữa, cũng tháo dây an toàn mở cửa xuống xe.
Dọc đường đi hai người đều im
lặng, cô không mở miệng giải thích, anh cũng không hỏi nửa
câu.
Về tới nhà Lâm Lệ liền vào
phòng mình, mà lần đóng cửa này là cả một buổi chiều.
Lúc Chu Hàn đẩy cửa đi vào chỉ
thấy cô ngồi trên giường gần bệ cửa sổ, đầu tựa vào đó, hai tay ôm
gối.
Đi đến nhìn cô mở miệng nói:
“Ăn cơm thôi.”
Lâm Lệ vẫn tiếp tục bất động,
ánh mắt không biết đang nhìn chỗ nào.
“Em yêu anh ta như vậy sao?”
Chu Hàn nhìn cô hỏi, giọng anh rất lạnh, vẻ mặt cũng rất nghiêm
túc.
Lâm Lệ ngẩng đầu nhìn anh, một
lúc lâu sau mới lên tiếng: “em mơ thấy đứa bé.”
Nghe vậy Chu Hàn sửng sốt, phản
ứng lại, biết đứa bé mà cô nói đến chính là đứa con bị sinh non trước đây của
cô.
Lâm Lệ cúi đầu, tay siết chặt
mình hơn chút nữa, cằm đặt trên đầu gối, vẻ mặt bất lực, nhẹ giọng nói, “em nói
với Trình Tường rằng em tha thứ cho anh ta, nói rằng em không trách anh ta hại
em mất đi đứa bé, nhưng mà, em vừa mới nằm mơ thấy tình cảnh lúc đứa bé bị mất
đi, cái cảm giác này rất đau, rất đau.”
“Em đau là bởi vì em chưa bỏ
được.” Giống như trước kia trước sau anh mãi không bỏ qua được thân thế của Tiểu
Bân vậy: “tha thứ cho Trình Tường hay không cũng không quan trọng, quan trọng là
em có bỏ qua cho bản thân mình hay không, nếu như chính bản thân em vẫn không
thể bỏ được thì dù có nói tha thứ hay không cũng giống nhau cả mà thôi. Tha thứ
chỉ là một cái cớ, làm cho mình an lòng cũng là để cho người khác an
lòng.”
Lâm Lệ cũng không có nói
chuyện, nước mắt không tiếng động lăn dài trên gương mặt cô, cô biết rằng Chu
Hàn nói đúng, cô căn bản không thể phản bác lại anh, cô thật sự không có cách
nào có thể quên đi cảnh tượng kia, rằng cô cỡ nào mong đợi đứa bé này, nhưng
cuối cùng lại lấy phương thức này mà rời đi.
“Có một số việc phải đối mặt
với nó, trốn tránh sẽ chỉ làm cho mình thêm đau đớn, anh biết quá trình đối mặt
bao giờ cũng rất đau đớn, nhưng mà chỉ có đối mặt, em mới có thể kết thúc được,
mới có thể được giải thoát thực sự.” Đây là bài học mà anh rút ra từ chuyện của
anh và Tiểu Bân, trước kia anh vẫn luôn không dám đối mặt với sự thực về thân
phận của Tiểu Bân, cho nên mỗi lần nhìn thấy thằng bé luôn khiến anh vừa đau đớn
vừa rối bời, sau này khi đối mặt rồi mới thực sự chấm dứt. Hiện tại đối mặt với
thằng bé anh không còn cảm thấy đau đớn và rối bời nữa.
Lâm Lệ vẫn im lặng, cô nhắm mắt
lại, khóe miệng run rẩy, như đang đè nén và chịu đựng.
Chu Hàn không có nói thêm gì
nữa, xoay người rời khỏi phòng, có một số việc chỉ khi mình đối mặt với nó mới
có thể hoàn toàn kết thúc, người khác nhiều nhất cũng chỉ có thể cho ý kiến,
ngoài ra không giúp được gì cả.
Ngoài cửa sổ trời sáng rực rỡ,
có phần chói mắt, không cần ra cửa cũng có thể cảm nhận được, vào mùa đông mà
bầu trời sáng rỡ như vậy vô tình lại cảm thấy rất ấm áp.
Lâm Lệ không biết mình ngồi như
vậy bao lâu nữa, lúc đứng lên chỉ nhớ mình ngồi từ ban ngày từ sáng đến tối, rồi
lại từ tối đến sáng hôm sau.
Cô ngồi thâu đếm suốt sáng lâu
như vậy sao?
Lâm Lệ không nhìn giờ, nhưng mà
hản là đúng như thế.
Chân đã có chút tê dại, cảm
thấy như không phải là chân của mình nữa rồi, nhúc nhích cũng không có chút cảm
giác nào, chỉ có tê dại mà thôi.
Một đêm này cô đã suy nghĩ rất
nhiều, nhiều điều ít nhiều cô đã nghĩ thông suốt, trên đùi truyền đến tê dại làm
cho cô không cách nào nhúc nhích được, chỉ có thể vô lực ngồi lại, nhắm mắt lại
chờ cơn tê kia đi qua.
Đang lúc Lâm Lệ nhắm mắt lại vô
lực, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
“Cốc cốc cốc…” Nghe tiếng gõ
cửa có chút mãnh liệt và gấp gáp.
Lâm Lệ có chút nghi hoặc, Chu
Hàn chưa bao giờ gõ cửa như vậy, muốn đứng lên đi mở của nhưng mà đã quên hai
chân đang bị tê căn bản là không có sức lực để đứng lên. Vừa mới đứng lên bắp
đùi nhói một cái liền ngã xuống mặt đất,“A!” Cái mông đập xuống sàn, mặc dù này
là sàn gỗ nhưng mà thật có chút đau nha, cau mày lại, mặt trở nên có chút vặn
vẹo.
Người đứng ngoài cửa như là
nghe được tiếng động, trực tiếp mở cửa đi vào, chỉ nghe thấy tiếng nói non nớt
kêu to: “Dì!”
Sau đó Lâm Lệ còn chưa kịp phản
ứng, thân ảnh nhỏ nhỏ đã chạy đến chỗ cô, tay bé nhỏ lôi kéo cô có chút gấp gáp,
khóc lên: “Dì, dì làm sao vậy, dì làm sao vậy …?”
Lâm Lệ ngẩng đầu, lúc này mới
nhìn rõ khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt, thằng bé đã gấp đến độ sắp khóc lên
rồi.
“Tiểu Bân, con sao đã về rồi?”
Cô nhớ là Chu Hàn nói anh đưa nó về đại viện, thứ hai mới đón nó về
mà.
“Dì, dì sinh bệnh gì rồi, có
phải là dì không cần con nữa hay không?” Thằng bé vừa khóc vừa hỏi, bộ dáng như
vậy khiến Lâm Lệ thật đau lòng.
Lâm Lệ