
hỉ xoay người đi khỏi, như vậy là tốt
rồi …
Ngồi đối diện với nhau trong
quán cà phê ở trung tâm mua sắm, Lâm Lệ cùng An Nhiên chọn chỗ ở gần cửa sổ, Lâm
Lệ gọi cà phê, An Nhiên gọi sữa nóng.
Khó có được chủ nhật rảnh rỗi,
chiều qua sau khi tan học Tiểu Bân được đón về đại viện. Suốt cả một tuần không
được gặp cháu nội, mẹ Chu rất nhớ cháu, mặc dù thằng bé có chút không muốn đi,
nhưng cũng không có từ chối.
Cho nên sáng nay thấy An Nhiên
nói muốn hẹn cô ra ngoài đi dạo một chút, cô liền không suy nghĩ mà đồng ý đến
đây.
Hai người đi dạo hơn nửa trung
tâm, bởi vì An Nhiên đang mang thai, nên nhanh chóng thấy mệt, chân ê ẩm, cái
hông cũng có chút đau.
Cho nên hai người liền tìm chỗ
nào đó ngồi một chút, thuận tiện hàn huyên với nhau. Từ sau đám cưới thật ra hai
người chưa có dịp nào ngồi nói chuyện.
Thật ra thì tới chỗ này chủ yếu
là mua đồ cho trẻ con, áo quần, đồ chơi vân vân. Mặc dù ở nhà hai mẹ đã tích cực
chuẩn bị cái này, chuẩn bị cái kia, nhưng dù sao cũng là con của mình, An Nhiên
nghĩ muốn đích thân đi chọn một chút.
Đi theo An Nhiên, Lâm Lệ cũng
thuận tiện mua thêm hai bộ quần áo cho Tiểu Bân, tưởng tượng bộ dáng thằng bé
mặc vào, khóe miệng không nhịn được nở nụ cười.
An Nhiên cầm thìa nhẹ nhàng
khuấy sữa, nhìn Lâm Lệ tự nhiên lại cười, không nhịn được liền hỏi: “Nghĩ gì mà
cười vậy a?”
Lâm Lệ lấy lại tinh thần, chỉ
lắc đầu nói: “Không có gì.” Vừa nói vừa cho đường vào cà phê của
mình.
“Ai nha.” An Nhiên gọi Lâm Lệ,
nhìn cô cười chế nhạo nói: “mi thêm quá nhiều đường rồi kìa!”
Lâm Lệ sửng sốt, không nhịn
được có chút lúng túng, đưa tay gãi gãi đầu, “Thật sao?” Vừa nói vừa bưng cà phê
lên miệng uống.
An Nhiên chăm chú nhìn cô, cũng
không nói chuyện, khóe miệng cười như không cười.
Lâm Lệ bị An Nhiên nhìn đến cả
người không được thoải mái, mất tự nhiên dịch dịch mông, tức giận nói: “mi làm
gì vậy a, muốn nói gì liền trực tiếp nói đi, cứ nhìn ta chằm chằm không được tự
nhiên a, làm như ta chưa có rửa mặt nha.”
An Nhiên cười, nghiêng người về
phía trước một chút, cố ý giảm âm lượng xuống có chút mập mờ hỏi: “mi và Chu Hàn
thế nào rồi?”
Lâm Lệ có chút không tự nhiên,
cúi đầu khuấy cà phê, cố ý tránh ánh mắt của An Nhiên, không nhìn cô ấy, chỉ
nói: “Không có, không thế nào cả.”
Thấy thế, An Nhiên cười, ý nghĩ
trong lòng tựa hồ chắc chắn hơn một chút, cúi đầu ngửi ngửi ly sữa, sau đó kỳ lạ
nói với Lâm Lệ: “Ta ngửi thấy mùi gì a.”
Lâm Lệ không nghĩ nhiều, cho là
An Nhiên đang nói về sữa, liền lo lắng sữa có vấn đề gì, có chút căng thẳng hỏi:
“Mùi gì? Hay là sữa quá hạn rồi?” Cô không dám lơ là, dù sao người ngồi đối diện
là phụ nữ mang thai, lại là thai đôi nha! Không thể có nửa điểm sai
lầm.
Thấy bộ dáng căng thẳng của cô,
An Nhiên cười đặc biệt ngọt, nói: “Ta nói không phải là sữa, ta ngửi thấy được
có mùi vị gian tình, mi có ngửi thấy được hay không a?”
Lúc này Lâm Lệ mới biết được
mình bị đùa giỡn, liền tức giận nói: “Lộn xộn cái gì a, mi cho rằng ta giống như
mi và Tô lãnh đạo nhà mi hả.”
An Nhiên nhún nhún vai, nói:
“Cũng không phải là không thể được a.” Cô chỉ là hi vọng bạn tốt của mình được
hạnh phúc. Nếu như Lâm Lệ giống như cô gặp được người đàn ông tốt, cô tất nhiên
sẽ vui mừng thay cho cô ấy. Thật ra thì mấy lần tiếp xúc với Chu Hàn, Chu Hàn
cho cô cảm giác rất tốt, nếu như Lâm Lệ và anh ta có thể hạnh phúc thì cô cũng
vui mừng.
Lâm Lệ không nói chuyện, chỉ
cúi đầu khuấy cà phê, cô bây giờ không dám đánh cuộc.
“Lâm Lệ, mi nói thật với ta, mi
và Chu Hàn thật không thể phát triển hơn được sao?” Cô biết chuyện của Trình
Tường đã thương tổn Lâm Lệ thật sâu, nhưng là cũng không thể bởi vì vết thương
trong quá khứ mà ảnh hưởng đến hạnh phúc cả đời của mình được!
Lâm Lệ có chút vô lực, cô không
biết làm sao để trả lời, chỉ có thể nói: “An tử, ta không muốn nói về vấn đề
này, cho ta thêm chút thời gian, nếu như ta quyết định, ta nhất định sẽ nói cho
mi biết.”
An Nhiên nhìn cô, thấy cô nói
như vậy cũng không nói thêm gì nữa, chỉ có thể gật đầu.
Lâm Lệ nhìn An Nhiên cười cười,
chuyển đề tài, nhìn bụng An Nhiên hỏi: “Gần đây các con nuôi của ta có ngoan
không, có luyện Hàng Long thập bát chưởng trong bụng mi không
a?”
“Thỉnh thoảng sẽ đá ta, nhưng
mà may là, biên độ cũng không lớn. Dịch Thừa nói là con gái, bởi vì con gái nhã
nhặn hơn.” Nói đến các con, An Nhiên nở nụ cười thỏa mãn, cúi đầu nhìn cái bụng
to cao vút của mình, đã bảy tháng rồi, không bao lâu nữa cô sẽ được ngắm các bảo
bối của mình rồi, nghĩ tới cảm thấy thật hạnh phúc.
Lâm Lê xem thường nói: “gì chứ,
nhất định là bé trai.”
An Nhiên cười, về việc hai
người này cố chấp về giới tính của đứa nhỏ cô nhìn đã quen, nhớ tới thằng bé con
nhà Chu Hàn, không khỏi hỏi: “Đúng rồi, mi và thằng bé nhà Chu Hàn sao
rồi?”
“Rất tốt, thậm chí có chút ít
dính ta.” Nhớ tới tối hôm qua lúc đưa thằng bé đi đại viện, trước khi xuống xe
nó còn dùng ánh mắt ai oán nhìn cô, Lâm Lệ không khỏi cười.
Nhìn nét mặt của Lâm Lệ, An
Nhiên biết bọn họ chung sống rất tốt, cô