
gượng cười, thì ra Chu
Hàn dùng cái cớ này để đưa Tiểu Bân đi, vừa định chống người ngồi dậy, cái mông
truyền đến đau đớn khiến Lâm Lệ nhíu mày lại, hai chân tê dại không có cảm
giác.
Thằng bé thấy thế, tưởng rằng
cô bị bệnh rất nặng, liền gấp đến độ khóc òa lên, nước mắt thi nhau rơi xuống,
sau đó vội lớn tiếng gọi Chu Hàn: “Ba, ba, dì không đứng lên nổi, dì không đứng
lên nổi!”
“Tiểu Bân, dì không sao, chỉ là
vừa rồi ngã xuống, ngồi lâu quá nên chân bị tê thôi.” Lâm Lệ trấn an, đưa tay vỗ
vỗ chân mình, hy vọng có thể nhanh chóng phục hồi.
Thằng bé đâu có nghe cô, vừa
khóc vừa nói: “Dì, có phải là dì sắp chết không, có phải là dì không cần Tiểu
Bân nữa không, dì đừng chết, sau này con sẽ nghe lời dì, sau này cũng không trốn
ông nội và bà nội nữa, còn yêu họ như trước đây nữa, dì không được chết, con
không muốn, không muốn…”
Lâm Lệ há hốc mồm, vừa đau lòng
bé vừa cảm thấy bản thân mình bất lực, hoàn toàn không biết nên giải thích như
thế nào, chỉ có thể giúp bé lau đi nước mắt, vừa an ủi, “Tiểu Bân đừng khóc, dì
không sao, thật sự không sao hết.” Vừa nói vừa sốt ruột nhìn ra cửa, nghĩ thầm
sao Chu Hàn lâu như vậy còn chưa tới.
Vừa ngẩng đầu nhìn lên, mới
thấy rõ ràng Chu Hàn đã đến từ bao giờ, tay ôm ngực tựa vào cửa, nhìn cô cười
như không cười.
Lâm Lệ trợn mắt nhìn anh, cúi
đầu nhìn thằng bé nói: “Tiểu Bân, dì thật sự không có chuyện gì, không tin con
đi hỏi ba con đi.”
Nghe vậy thằng bé liền quay đầu
nhìn Chu Hàn, mắt hồng hồng hỏi: “Ba, dì có chết hay không?”
Chu Hàn tiến lên, đưa tay xoa
đầu bé nói: “Đi bưng ly sữa trên bàn đến đây.” Nói xong liền cúi xuống một tay
ôm lấy Lâm Lệ.
Lâm Lệ có chút không kịp phản
ứng, theo bản năng đưa tay ôm cổ anh, khẽ thở phào.
Chu Hàn nhìn cô, ôm cô lên trên
giường.
Hiện tại thằng bé sợ Lâm Lệ sẽ
chết, sẽ không cần nó nữa, nghe Chu Hàn bảo nó ra ngoài bưng sữa, không nghĩ gì
liền vội vã chạy ra ngoài.
Chu Hàn thả cô lên trên giường,
kéo chăn đắp trên người cô, vừa thấp giọng nói: “ai bảo không ăn cơm, đói đến
mức không còn sức lực đi.” Giọng nói pha lẫn mùi vị giễu cợt và xem cuộc
vui.
Lâm Lệ tức giận trừng anh, chất
vấn, “Anh nói bậy bạ gì với Tiểu Bân a! Anh không biết là tâm hồn nó rất yếu ớt
hả!” Hiện tại thằng bé và cô rất thân thiết, bé sợ nhất chính là cô không cần
bé.
Chu Hàn không nói chuyện, ý
cười nhàn nhạt không quá rõ ràng nơi khóe miệng.
Thằng bé rất nhanh bưng sữa
đến, đưa tới cho Lâm Lệ, “Dì, uống sữa.”
Lâm Lệ mỉm cười, đưa tay nhận
lấy: “Cảm ơn Tiểu Bân nhé.”
Thằng bé mím môi, vẻ mặt lo
lắng nhìn Lâm Lệ một lúc lâu, quay đầu nhìn Chu Hàn nói: “Ba, chúng ta đưa dì
đến bệnh viện đi.” Bé thật sợ Lâm Lệ sẽ chết, mẹ không cần bé, ba còn nói bé
không phải con của ba, nếu như ngay cả dì cũng không cần bé nữa thì bé thật sự
là đứa trẻ không ai cần a.
Lâm Lệ bất đắc dĩ, nhìn bé vưa
đau lòng vừa vô lực, chỉ có thể quay đầu trừng mắt nhìn Chu
Hàn.
Chu Hàn không đếm xỉa đến ánh
mắt của cô, chỉ nhàn nhạt mở miệng nói: “Dì không có chuyện gì, chỉ là đói bụng
nên không có sức lực, ăn chút gì vào là tốt thôi.”
Nghe vậy thằng bé liền mừng rỡ,
tiến lên lôi kéo tay Lâm Lệ hỏi: “Dì, có thật hay không?”
Lâm Lệ chỉ có thể nương theo
lời Chu Hàn gật đầu, hôm qua cả ngày không ăn gì, đúng là đói bụng đến mức không
còn chút sức lực.
“Con liền đi tìm đồ cho dì ăn.”
Nghe nói chỉ cần ăn là tốt rồi, thằng bé vội vàng chạy ra tìm đồ
ăn.
Thấy bé đi ra ngoài, lúc này
Lâm Lệ mới hỏi Chu Hàn: “sao Tiểu Bân đã về rồi?”
Chu Hàn nhìn vào mắt cô nói:
“Lúc nhớ đến đứa bé thì nhìn Tiểu Bân đi.”
Lâm Lệ sửng sốt, lúc này mới
hiểu được anh là vì lo lắng cho cô nên mới đón Tiểu Bân về để dời đi suy nghĩ
của cô.
Chóp mũi không hiểu sao trở nên
chua xót, không muốn cho anh thấy đôi mắt mình bây giờ đã đỏ lên, Lâm Lệ liền
thu hồi tầm mắt, cúi đầu uống sữa của mình.
Chu Hàn cũng không nói thêm gì
nữa, chỉ nói: “Anh đi ra ngoài làm bữa sáng.” Nói rồi xoay người rời
đi.
Lâm Lệ uống sữa, chóp mũi chua
xót, hốc mắt ửng đỏ, trái tim không hiểu sao ấm áp lên.
Nhìn về cửa phòng lần nữa, suy
nghĩ cả một bữa tối, có lẽ cô thực sự nên suy nghĩ cẩn thận.
Bởi vì bệnh tình không thể kéo
dài hơn được nữa, cho nên khi Trình Tường đồng ý phẫu thuật, bác sỹ của Trình
Tường liền bàn bạc với ba mẹ Trình thời gian phẫu thuật.
Mặc dù Trình Tường vẫn rầu rĩ
không nói lời nào, nhưng cũng không có kháng cự trị liệu nữa.
Vì vậy, tuy là khổ sở nhưng mẹ
Trình đã yên tâm không ít.
Bởi vì tế bào ung thư bất cứ
lúc nào cũng có thể lan ra rất nguy hiểm, cho nên đợi Trình Tường hạ sốt xuống,
quan sát thêm hai ngày liền chuẩn bị phẫu thuật.
Từ ngày đó nói chuyện với Chu
Hàn ở bệnh viện, Lâm Lệ liền không đến thăm Trình Tường nữa, nhưng mà ngày hôm
nay mổ, mẹ Trình gọi điện thoại cho cô, hi vọng cô có thể đến xem một
chút.
Lâm Lệ suy nghĩ một lúc, những
gì trôi qua thì đã qua rồi, khi đến bệnh viện, Trình Tường đang được đẩy vào
phòng phẫu thuật, thấy cô đến đây cả người liền có chút kích
động.
Lâm Lệ cũng không có nói thêm
gì