
, chỉ gật đầu với Trình Tường, đưa tay cầm tay anh.
“Lâm Lệ, cám ơn em còn có thể
đến gặp anh.” Trình Tường nắm tay cô, trong mắt có chút ẩm
ướt.
Lâm Lệ cũng không nói thêm gì
nữa, hốc mắt cũng có chút hồng hồng, cầm tay anh nhẹ nói: “Cố gắng
lên.”
Trình Tường được đưa vào phòng
phẫu thuật, mang theo hi vọng của ba mẹ Trình và sự chúc phúc của Lâm
Lệ.
Lâm Lệ và ba mẹ Trình ngồi chờ
bên ngoài, mẹ Trình nắm chặt tay cô, căng thẳng đến bóp đỏ tay Lâm Lệ cũng không
phát hiện.
Lâm Lệ muốn tìm chút đề tài để
nói chuyện để thả thỏng sự căng thẳng cao độ cho họ.
Nghĩ tới mấy lần tới đây đều
không thấy Tiêu Tiêu cho nên liền hỏi: “Làm sao lại không thấy Tiêu Tiêu đâu
cả?”
Nghe vậy, mẹ Trình bên cạnh có
chút oán hận nói: “Đừng nhắc đến người đàn bà kia nữa, kể từ khi biết Trình
Tường ngã bệnh, mới mấy ngày đầu còn chịu khó tới, sau nghe bác sỹ nói Trình
Tường phải bị bỏ đi một chân liền không thấy tăm hơi, uổng bác coi cô ta như con
gái ruột, vậy mà không nghĩ tới cô ta lại vong ân phụ nghĩa như
vậy!”
Nghe bà nói xong, trong lòng
Lâm Lệ không khỏi có chút cảm khái, cũng có chút thấy không đáng giá thay cho
Trình Tường.
“Tiểu Lệ, ban đầu là tại bác.”
Mẹ Trình có chút áy náy nhìn Lâm Lệ, chỉ có lúc hoạn nạn mới biết được ai tốt ai
xấu.
Lâm Lệ lắc đầu, vỗ vỗ tay bà,
chỉ nói: “Không liên quan đến bác, là vấn đề từ trước đó giữa cháu và Trình
Tường.”
“Không phải, không phải, là bác
không tốt, là bác không tốt.” Mẹ Trình tự trách, nhìn Lâm Lệ nói: “Tiểu Lệ,
trước kia thì phải trách bác không tốt, cháu đừng để trong lòng, sau này nếu
cháu và Trình Tường muốn bên nhau bác tuyệt không phản đối.” (VL: ko biết
nói gì hơn nữa!!!)
Lâm Lệ không ngốc, tự nhiên
liền nghe ra hàm ý trong lời của bà, nhìn bà thoáng cái không nói gì, trong đầu
bất giác nhớ lại những lời Chu Hàn nói với cô từ hôm sau rượu.
“Anh sợ, khiếp đảm, không dám
thử nữa, nhưng mà vì em, anh muốn thử một lần nữa…”
“Lâm Lệ?” Thấy cô lâu không trả
lời, mẹ Trình đưa tay vỗ cô.
Lâm Lệ hồi phục lại tinh thần,
nhìn ánh mắt nóng bỏng của bà, chỉ tránh đi nói: “Chuyện đã qua rồi thì hãy cho
nó qua đi.”
“Nhưng mà…” Mẹ Trình còn muốn
nói điều gì, lại bị ba Trình bên cạnh dùng ánh mắt ngăn lại, cuối cùng chỉ có
thể ấp úng ngậm miệng lại.
Không khí thoáng cái từ căng
thẳng trở nên lúng túng, Lâm Lệ đẩy tay bà ra, nhìn họ cười cười đứng dậy nói:
“Cháu đi mua nước.” Nói xong liền đứng dậy rời đi.
Đợi Lâm Lệ đi ra xa, ba Trình
có chút không đồng ý liếc nhìn mẹ Trình nói: “Sau này đừng có nhắc lại những lời
này ở trước mặt con nhà người ta nữa.”
“Tôi, tôi còn không phải là
muốn tốt cho Trình Tường sao.” Nhớ tới đứa con của mình, mẹ Trình có chút khó
chịu đưa tay lau nước mắt: “Ông nhìn Trình Tường đi, nó nghe lời Lâm Lệ, nếu sau
khi phẫu thuật Lâm Lệ có thể ở bên cạnh Trình Tường, vậy nó nhất định sẽ một lần
nữa đứng lên. Chẳng lẽ ông không muốn tốt cho con chúng ta
sao?”
“Vì muốn tốt cho Trình Tường
cũng không thể làm hại Lâm Lệ! Bà nghĩ tới trước đây xem, không nói đến chúng ta
phản đối Trình Tường và nó yêu đương, chỉ nói đến Trình Tường làm hại Lâm Lệ
sinh non, chúng ta đã làm gì. Làm người phải có lương tâm, là nhà chúng ta phải
xin lỗi người ta trước, hiện tại Trình Tường bị mất đi một chân, lại yêu cầu Lâm
Lệ quay lại thì quá không còn gì để nói.”
“Tôi cảm thấy được trong lòng
Lâm Lệ nhất định còn có Trình Tường, nếu không sẽ không đến thăm Trình Tường,
nhất định là lo lắng cho nên mới không bỏ xuống được.” Mẹ Trình khăng khăng cho
mình là đúng.
“Bà cho rằng trước đây Trình
Tường đối với Lâm Lệ như vậy, Lâm Lệ còn có thể không hận Trình Tường, còn có
thể ở bên nó?” Ba Trình xem thường nói, “Đến thăm Trình Tường quá nửa là bởi vì
người ta có lòng trắc ẩn, đổi lại chúng ta là Lâm Lệ, chúng ta có thể trơ mắt
nhìn Trình Tường như vậy hay không?”
“Tôi…” Mẹ Trình bị hỏi đến cứng
họng, trong lúc nhất thời không biết nói gì.
Ba Trình thở dài, nói: “con
người phải biết cảm ơn, bà thấy bây giờ Lâm Lệ và Chu tiên sinh kia không quá
tốt, đừng có quấy nhiễu cuộc sống gia đình nhà người ta nữa, vốn người có lỗi
với người ta là chúng ta, chúng ta sao có thể còn đòi hỏi quá đáng
nữa.
“Tôi thấy Lâm Lệ và người đàn
ông kia cũng không tốt như vậy, người đàn ông kia ngày nào cũng mang cái bản mặt
đó, lạnh đến chết người.” Mẹ Trình nhỏ giọng lẩm bẩm.
Ba Trình chỉ nhìn bà, không nói
thêm gì nữa.
Cuộc phẫu thuật của Trình Tường
kéo dài suốt năm giờ, ba chữ “đang phẫu thuật” đang sáng rốt cục cũng tắt đi,
cửa phòng mở ra, bác sỹ đi từ bên trong ra, bỏ khẩu trang xuống có chút mệt mỏi
nở nụ cười đi đến chỗ ba mẹ Trình nói chúc mừng, phẫu thuật rất thuận
lợi.
Nghe bác sỹ nói phẫu thuật
thuận lợi, ba Trình và mẹ Trình kích động đến phát khóc, nhiều ngày trôi qua như
vậy, không một câu nói nào có thể khiến bọn họ vui mừng và sung sướng hơn những
lời này.
Lâm Lệ nhìn họ, trái tim đang
thấp thỏm rốt cuộc đã được thả lỏng, cả người thở phào nhẹ nhõm, không đi tới,
cũng không chờ Trình Tường được đưa ra, c