
cũng biết trong tình cảm đó, Lâm Lệ
nhất định dành tình yêu đối với đứa nhỏ không thể giữ được trước đây dồn sang
Tiểu Bân.
An Nhiên đang muốn mở miệng nói
gì, lúc này điện thoại Lâm Lệ đặt trên bàn vang lên.
Lâm Lệ cầm điện thoại, liếc qua
màn hình, chần chừ một chút, cuối cùng nhận điện, “A lô, bác
ạ.”
Là mẹ của Trình Tường gọi tới,
từ lúc Trình Tường phẫu thuật xong, cô cũng không đến bệnh viện nữa, nhưng mà
mấy lần mẹ Trình đã gọi cho cô, ý là hi vọng cô có thể đến bệnh viện thăm Trình
Tường, thật ra thì việc đến bệnh viện là cách nói khéo, nhưng mà cô vẫn nghe ra
được, bà hi vọng cô quay lại với Trình Tường, bắt đầu lại lần nữa, nhưng cô biết
rõ đó là điều không thể, chưa nói đến Chu Hàn hiện giờ, trên phương diện pháp
luật cô là vợ hợp pháp của Chu Hàn, mặt khác là, tình cảm của cô dành cho Trình
Tường trong mười năm qua đã cạn kiệt rồi, không còn sót lại chút nào, cho nên cô
không thể quay lại với Trình Tường.
Chính vì thế, cô mới không muốn
phức tạp hóa một cách không cần thiết, biết rõ anh ta phẫu thuật thành công là
được rồi.
“Lâm Lệ a, cháu đang ở đâu vậy?
Hôm nay là cuối tuần, không phải đi làm đúng không?” Mẹ Trình ở bên kia điện
thoại thân thiết hỏi.
Lâm Lệ cong cong môi, chỉ nói:
“Vâng, không đi làm, đang ra ngoài với bạn ạ.”
“Lâm Lệ, nếu không có chuyện gì
thì đến bệnh viện một chuyến đi, từ khi tỉnh lại sau cuộc phẫu thuật, Trình
Tường vẫn không có cách nào chấp nhận sự thực mình đã mất đi một chân, không hề phối hợp điều trị, có chút cam chịu a.” Bên kia điện thoại mẹ Trình có chút bất
đắc dĩ nói, nghe giọng rất bất lực.
Lâm Lệ từ chối nói: “bác, cháu
còn có việc, khả năng là không qua được.”
“Lâm Lệ, cháu rút ra một chút
thời gian đi thăm nó được không, nửa tiếng hay mấy phút cũng được, Trình Tường
nó nghe lời cháu, chỉ cần cháu nói với nó bảo nó phối hợp phục hồi chức năng, nó
sẽ nghe lời cháu.” Mẹ Trình ở bên kia điện thoại vẫn chưa từ bỏ ý định nói: “Lâm
Lệ, cháu có thể không nhìn mặt mũi của bác, nhưng hãy nghĩ đến tính cảm nhiều
năm của cháu và Trình Tường a, nếu không phải là bất đắc dĩ bác sẽ không mở
miệng xin cháu!”
Lâm Lệ im lặng, một lúc lâu vẫn
không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm cà phê trên bàn.
Lâu vẫn không thấy trả lời, mẹ
Trình ở bên kia điện thoại có chút không xác định hỏi thử: “Lâm Lệ, cháu còn đó
không?”
Lâm Lệ vô thức gật đầu, sau kịp
phản ứng mới mở miệng nói: “bác, người có thể khiến Trình Tường đứng lên (*) lần
nữa chỉ có chính anh ấy, người khác ai cũng không thể giúp
được.”
(*) Đứng lên: ở đây từ gốc
có nghĩa là tỉnh lại, phấn chấn lại, VL hiểu là làm lại từ đầu, bắt đầu một cuộc
sống mới, nhưng chưa tìm được từ nào thích hợp hơn, nên sẽ để tạm là từ này
nhé!
“Cháu có thể, Lâm Lệ chỉ có
cháu mới có thể!”
Lâm Lệ có chút mệt mỏi, “Cháu
còn có chuyện, trước như vậy đi.”
Nghe cô muốn cúp điện thoại, mẹ
Trình nói gấp: “Lâm Lệ, cháu có thể trơ mắt nhìn Trình Tường suy sụp như vậy
sao?”
Lâm Lệ không nói chuyện, chỉ im
lặng một lát, rồi liền cúp điện thoại, cuộc đời của anh ta, thì anh ta phải có
trách nhiệm, người khác không thể gánh vác thay anh ta được.
Đặt điện thoại sang một bên,
ngẩng đầu lên mới phát hiện An Nhiên đang nhình chằm chằm cô, ánh mắt kia rất
nghiêm túc.
Lâm Lệ nhìn cô ấy, không khỏi
hỏi: “Sao vậy?”
An Nhiên nhíu mày hỏi: “mi còn
lưu luyến Trình Tường?”
“Ta không có.” Lâm Lệ liếc mắt
đi, bưng cà phê lên uống một ngụm.
Gạt ly sữa trước mặt sang một
bên, An Nhiên đưa tay nắm lấy tay Lâm Lệ hỏi: “Lâm Lệ, mi nói cho ta biết, có
phải vì Trình Tường hay không, cho nên mi không thể tiếp nhận Chu
Hàn?”
“Không có, thật không có.” Cô
xác định đã hoàn toàn không còn lưu luyến gì với Trình Tường, còn có một chút
chưa dứt hẳn được là vì chuyện đứa con hồi đó, trong lòng thế nào cũng không thể
quên được.
“Vậy mà mi còn đi gặp anh
ta.”
Lâm Lệ nhìn An Nhiên, khẽ thở
dài, nói: “trước đây Trình Tường bị ung thư xương, vẫn không tiếp nhận trị liệu,
cho nên mẹ Trình mới tìm ta.”
“Xương, ung thư xương?!” An
Nhiên không khỏi trừng to mắt, cô biết Trình Tường ngã bệnh nhưng không biết là
bị ung thư xương, thử nghĩ cũng thấy thật đáng sợ.
Lâm Lệ gật đầu, “Tính mạng được
giữ, nhưng là phải phẫu thuật cắt bỏ một chân.”
An Nhiên im lặng, trong lúc
nhất thời không biết nên nói gì.
Nhất thời không khí trở nên có
chút ngưng trọng, không muốn hai người gặp mặt mà lại bị chuyện này làm mất vui,
Lâm Lệ chuyển đề tài nói: “Đúng rồi, không phải Tô Dịch Thừa nhà mi nói đến đón
mi sao, làm sao còn chưa tới?” Lúc trước đang đi dạo ở trung thâm thương mại,
thì nhận được điện thoại Tô Dịch Thừa gọi tới, nói không yên lòng An Nhiên đang
mang thai một mình về nhà, cho nên muốn đi qua đón người về.
An Nhiên cũng phục hồi tinh
thần, chỉ cười nói: “Đúng vậy, làm sao còn chưa tới a?” Vừa nói vừa quay đầu
nhìn về phía cửa.
Lâm Lệ cũng nhìn ngoài cửa sổ,
đúng lúc nhìn thấy người kia bước xuống xe, liền nói: “Đừng tìm nữa, đã đến
rồi.”
Nghe vậy An Nhiên quay đầu nhìn
lại, thấy Tô Dịch Thừa ngoài c