
khí, vừa bối rối hỏi: “Như thế nào, làm anh bị sặc
sao?”
Chu Hàn lại ho tiếp, lúc dừng
lại, cả khuôn mặt bị sặc đỏ lên, ánh mắt nhìn Lâm Lệ cũng đã trong suốt, mờ mịt
và buồn ngủ lúc nãy đã biến mất, chỉ nhìn chằm chằm Lâm Lệ như
thế.
Lâm Lệ cho là anh ho nên khó
chịu, “Rất khó chịu ư, có muốn uống nước nữa hay không?”
Chu Hàn lắc đầu, nhìn Lâm Lệ
nhíu mày, nói: “Đắng!”
Lâm Lệ sửng sốt, mới kịp phản
ứng là anh nói thuốc rất đắng, nhìn khuôn mặt cương nghị hiện lên vẻ trẻ con
không phù hợp với hình tượng và tuổi tác của anh, không khỏi mỉm cười, nói:
“Thuốc đắng dã tật chứ sao.”
Nếp nhăn giữa chân mày của Chu
Hàn dường như còn sâu hơn: “anh không thích.” Vẻ mặt kia đúng là bộ dạng căm thù
đến tận xương tủy.
Lâm Lệ cong khóe miệng cười
khẽ, “Nếu không có bệnh người nào thích uống thuốc đâu, được rồi, em đi ra ngoài
nấu cho anh chút cháo, ăn gì đó nhẹ nhẹ, anh sẽ thoải mái hơn, anh khó chịu thì
ngủ một lát đi, xong em sẽ gọi anh.”
Chu Hàn khẽ gật đầu, đột nhiên
phát hiện cái gì, đưa tay sờ lên trán mình tìm kiếm, mò được miếng măng lành
lạnh, liền đưa tay gỡ xuống.
“Ôi, anh gỡ xuống làm gì.” Lâm
Lệ đưa tay nhận lấy vật trong tay anh, định dán lên trán anh lần nữa, tay mới
đưa đến giữa không trung, lại bị tay của anh bắt được.
“Đây đồ cho trẻ con, sao em
lại lấy cho anh dùng?” Chu Hàn cau mày tỏ vẻ anh rất là bất
mãn.
Lâm Lệ vừa bực mình vừa buồn
cười, liếc anh một cái, nói: “Ai ngã bệnh chính là đứa trẻ, đâu có quản nhiều
chuyện như vậy!” Nói xong lại gạt tay anh ra, lần nữa dán lên trán anh: “Cái này
hạ sốt rất hiệu quả.”
“Hiệu quả với trẻ con, vô dụng
với người lớn.” Chu Hàn cự nự nói, cô mới dán xong lại đưa tay lên muốn kéo
xuống, lại bị Lâm Lệ ngăn lại.
“Không cho gỡ xuông!” Lâm Lệ
quát bảo dừng lại, “vô dụng cũng không cho gỡ!”
Chu Hàn nhìn cô, nhíu chặt mày,
nhưng mà cuối cùng cũng không có đưa tay gỡ thứ đồ dán trên trán kia
xuống
Thấy thế lúc này Lâm Lệ mới
đứng dậy, “Anh ngủ tiếp đi, em đi ra ngoài nấu cháo.” Lúc xoay người đi, không
nhịn được khóe miệng uốn lên thành độ cong đẹp mắt, cô thật đúng không nghĩ tới,
người đàn ông bình thường nghiêm túc có nề nếp, khi ngã bệnh lại giống như là
đứa trẻ.
Nhìn cô đi ra ngoài, chân mày
Chu Hàn vẫn nhíu lại, lấy tay sờ thứ đồ trên trán, cuối cùng vẫn là có chút giận
dỗi nằm xuống ngủ.
Lâm Lệ không ngừng quấy cháo
trắng trong nồi, cô gắng để cháo trắng vừa thơm vừa nhuyễn, nhìn cháo trắng
trong nồi sánh lại, múc một miếng thổi thổi đưa vào miệng nếm thử, gật đầu, đưa
tay tắt bếp.
Bỏ thêm một chút muối vào chén
sau đó bưng vào phòng của Chu Hàn, rồi gọi anh thức dậy.
Chu Hàn dường như cũng thật là
đối bụng, cho dù món ăn chỉ cho thêm chút muối, thế nhưng khẩu vị của Chu Hàn
cũng tốt ăn hai bát đầy, vì thế còn toát không ít mồ hôi.
Lâm Lệ lấy khăn lau người cho
anh: “Tối nay đừng tắm rửa, sáng mai chờ hạ sốt rồi tắm.”
Chu Hàn gật đầu, không từ
chối.
Nhìn anh, Lâm Lệ lại mở miệng,
“Ngủ một giấc thật ngon đi.” Nói xong vừa định bưng bát chuẩn bị đi ra
ngoài.
Chu Hàn thấy cô muốn đi, “Buổi
tối ở lại đi.”
Lâm Lệ ngẩn ra, dĩ nhiên biết ở
lại trong miệng anh có ý gì, cô vốn là ở trong nhà này, muốn cô ở lại khẳng định
phải là bảo cô ở phòng khách, mà là muốn cô ở trong phòng này.
Thấy cô không đáp, Chu Hàn ở
phía sau lại mở miệng, “hiện tại anh ngã bệnh rồi, đến đêm nói không chừng sẽ
nghiêm trọng hơn, em ở lại cũng có thể chăm sóc tốt cho anh.”
Lâm Lệ quay đầu, tức giận nhìn
anh một cái, “Cái mồm quạ đen, đâu có người nào còn tự nguyền rủa mình!” Nói
xong, xoay người muốn đi ra cửa.
“Lâm Lệ!”
Dừng bước, tiếng khẽ thở dài,
không có quay đầu lại, chỉ nói nói: “Trước tiên em phải dọn bát
đã!”
Trong cơn mông lung, Chu Hàn bị
người bên cạnh đánh thức.
Nhíu mày mở mắt ra, mơ hồ nhìn
thấy Lâm Lệ đang nghiêng thân thể hạ giọng nói chuyện điện
thoại.
“Bác, anh ấy không phải trách
nhiệm của cháu, anh ấy có thể đứng lên lần nữa hay không phải xem chính anh ấy,
nếu anh ấy không muốn thì người khác có nói gì nữa cũng đều vô dụng.” Lâm Lệ ép
giọng rất nhỏ, chỉ sợ làm ồn đến Chu Hàn ở bên cạnh.
“Lâm Lệ, bác biết, nhưng bác
chỉ có một mình Trình Tường là con trai, nhìn nó như vậy bác rất đau lòng, coi
như bác cầu xin cháu, cháu đến thăm nó lần nữa, nó sẽ nghe lời cháu nói, coi như
nể tình bao năm qua.” Bên kia điện thoại mẹ Trình vẫn chưa từ bỏ ý
định.
Lâm Lệ chỉ cảm thấy có phần mệt
mỏi, tỉnh cảm nhiều năm qua, để lại cô như bây giờ, cô có gì tốt mà lưu luyến
quá khứ.
Nhưng mà nếu cô không đi, hẳn
là mẹ Trình thật sẽ không từ bỏ, coi như đi nói rõ cũng tốt, cô không nợ Trình
Tường cái gì, không có nghĩa vụ phải đi khích lệ anh đứng lên, không phải cứ
khích lệ là có thể khiến một người đứng lên được, mà phải dựa vào ý trí và lòng
tin của bản thân anh ta.
Im lặng hồi lâu, cuối cùng Lâm
Lệ bất đắc dĩ mở miệng: “Bây giờ cháu sẽ qua bệnh viện.”
Nghe vậy, bên kia điện thoại mẹ
Trình tràn đầy vui mừng, liên tục căn dặn cô nhất định phải qua, lúc này mới
chịu tắt điện thoại.
Lâm