
Lệ tắt điện thoại, nhìn
chằm chằm di động một lúc lâu, khẽ thở dài, lúc này mới để điện thoại lên tủ đầu
giường, một lần nữa nằm thu mình lại trong chăn, đưa lưng về phía Chu Hàn, tự
hỏi khi đến bệnh viện nên nói gì với Trình Tường, không phát hiện ra sau lưng
đôi mắt sáng quắc của Chu Hàn đang nhìn cô chằm chằm.
Sau lưng Chu Hàn cau mày trợn
mắt nhìn cô, trong lòng bỗng nhiên dâng lên nỗi hơn dỗi vô cớ, khiến trong lòng
anh thấy rất khó chịu, còn khó chịu hơn so với khi bị sốt cao tối
qua.
Dâng lên nỗi hờn dỗi, Chu Hàn
rất không có phong độ chuyển khó chịu trong lòng sang cho người khác, nghĩ vậy,
đưa tay đến eo của cô ôm cô vào lòng mình.
Động tác đột ngột này khiến Lâm
Lệ bị bất ngờ, theo bản năng kêu lên: “A…”
Chu Hàn siết chặt eo cô, để
lưng cô dán vào lòng mình, dùng lực mạnh nhưng không làm cô
đau.
Bị anh ôm quanh eo, cô quay đầu
lại, vừa vặn đối diện với đôi mắt ẩn chứa sự tức giận của anh: “Đã đánh thức anh
sao!”
“Anh cũng không phải người
điếc, em nói lớn tiếng như vậy, anh có thể không tỉnh!” Người nào đó đang hờn
dỗi, lời nói mang theo nồng đậm mùi vị thuốc súng.
Lâm Lệ nghĩ thầm, rõ ràng cô đã
cố gắng hạ giọng xuống rồi mà, nhưng mà đã đánh thức anh dậy, đây là sự thật,
liền nói: “Ngại quá, anh tiếp tục ngủ đi, em dậy đây.” Nói xong, gạt tay anh
đang ôm eo mình ra, định đứng lên.
Chu Hàn giờ vẫn còn đang hờn
dỗi, làm sao chịu buông tha cho cô, xoay người một cái đặt cô dưới thân, nhìn
chằm chằm vào mắt cô, nói: “Em còn muốn đến bệnh viện?!”
Không chú ý đến biểu hiện khác
thường của anh, Lâm Lệ gật đầu nói: “Vâng.” Tay vỗ vỗ anh, “Anh bỏ ra đi, em
muốn dậy.”
Chu Hàn cau mày, trán nhăn lại
tưởng chừng có thể kẹp chết một con muỗi rồi, trực tiếp đưa tay cô cố định ở
trên đỉnh đầu cô.
“Anh làm gì vậy, mau buông ra.”
Lâm Lệ giãy dụa, muốn thoát khỏi nhưng không so được với sức lực của anh, bị anh
đè nặng thế này, không thể nào dùng sức được.
“Không cho đi.” Chu Hàn nhìn
cô, ánh mắt, vẻ mặt kia tiết lộ tâm trạng chân thật của anh lúc
này.
Lâm Lệ sửng sốt, nhìn chằm chằm
ánh mắt anh: “Anh , anh …”
“Anh không cho phép em đi.” Có
thể bởi vì bị bệnh nên giọng nói của anh nghe khàn khàn.
“
Anh …” Lâm Lệ muốn nói gì đó, lại chỉ thấy anh cúi xuống, môi anh đặt lên môi
cô, nuốt tất cả những lời cô muốn nói.
Chu Hàn hôn cô mang theo sự bá
đạo không cho phép cự tuyệt, cái lưỡi linh hoạt gắn bó quấn quýt với
cô.
Lâm lệ trừng mắt có chút phản
ứng không kịp, chờ lý trí và ý thức phục hồi lại, lúc này mới mới nhận ra dưới
chăn, tay anh đã mò vào trong áo ngủ của cô, qua lại vỗ về trên lưng
cô.
Vội vươn tay bắt lại bàn tay
đang không an phận kia, dùng sức muốn đẩy anh xuống, cứ tiếp tục như vậy, khẳng
định sẽ quá dễ ‘xát súng hỏa’, người ta nói đàn ông vào sáng sớm là không được
‘chọc hỏa’ mà!
Chu Hàn buông cô ra, mắt vẫn
nhìn cô chằm chằm,vẫn đè trên người cô không chịu xuống, buồn bực nói: “Là em
đánh thức anh.” Không thấy sự bá đạo vừa rồi, lúc này anh buồn bực càng giống
như đứa bé không đòi được kẹo, trên mặt thể hiện sự bất mãn.
Lâm Lệ nhìn anh, tất cả những
kháng nghị định nói mà không nói được nên lời, nhìn anh như vậy lại có cảm xúc
không đành lòng, dưới đáy lòng dường như có cái gọi là tình thương của mẹ tràn
ra, cứ lẳng lặng nhìn anh như vậy.
Chu Hàn thấy cô không nói lời
nào, trực tiếp cho rằng cô ngầm đồng ý, chỉ là, môi chưa chạm được đến môi cô,
Lâm Lệ phía dưới đột nhiên cười ra tiếng.
“Ha ha…..ha ha ..” Dường như
thấy được chuyện rất thú vị, Lâm Lệ nhìn Chu Hàn cười đến mức không ngừng lại
được.
Chu Hàn nhìn cô, dừng động
tác, có chút nghi ngờ cau mày hỏi cô: “Làm sao vậy?”
Lâm Lệ cố gắng nhịn cười, nhìn
anh, nhưng ý cười vẫn không biến mất, đưa tay lên trán anh, tháo miếng dán hạ
sốt trên trán anh xuống, cầm lắc lắc trước mặt anh.
Nhìn thấy vật trên tay cô, Chu
Hàn thoáng cái xị mặt, chán ghét nói: “Anh đã bảo không cần dán cái này.” Hắn là
một người đàn ông thế nhưng lại dán miếng hạ sốt của trẻ con, nếu truyền ra
ngoài không phải sẽ bị người ta cười chết sao!
Lâm lệ vui sướng nhìn bộ dạng
hờn dỗi như trẻ con của anh, ý cười trên miệng càng rõ hơn, một tay đưa lên trán
anh tay còn lại đưa lên trán mình, hỏi: “Anh đã thoải mái hơn
chưa?”
Chu Hàn vẫn còn đang hờn dỗi
nói: “Anh đã bảo ngủ một giấc sẽ tốt thôi.”
Không để ý đến lời nói giận dỗi
của anh, cô thu tay lại, xác định thân nhiệt của anh đã hạ, gật đầu nói: “ừ, đã
hạ sốt.” Tay vỗ vỗ anh “dậy đi, nặng muốn chết.”
Vừa náo loạn một hồi, Chu Hàn
cũng không còn suy nghĩ gì nữa, xoay người xuống khỏi người
cô.
Lâm Lệ xoay người nhìn đồng hồ,
thấy đã đến bảy giờ ba mươi, thức dậy đã không còn tính là sớm rồi, xoay người
hỏi Chu Hàn: “Buổi sáng anh muốn ăn gì, cháo trắng hay sandwich, em đi làm cho
anh.”
Liếc cô, một lúc lâu mới mở
miệng nói: “Em.” Ánh mắt nóng rực như muốn thiêu cháy cô.
“
Cái gì?” Bởi vì không nghĩ đến phương diện nào đó, nhất thời Lâm Lệ còn chưa kịp
phản ứng được với lời nói của anh: “Anh nói gì?”
“Anh nói anh muốn ăn em.” Chu