i sáng sóm Chu Hàn đưa thằng bé đi gần một tháng, ít nhất thằng bé nhìn
thấy Chu Hàn cũng không sợ hãi giống trước kia, nói chuyện cũng bạo dạn lên chút
ít.
Ba Lâm và mẹ Lâm tới Giang
Thành nửa tháng trước, mà đúng dịp thằng bé bắt đầu kỳ nghỉ, để chúc mừng, mẹ
Chu cũng làm khá nhiều món ăn, mẹ Lâm cũng là người không ngồi yên được, hai
người và dì quản gia bận rộn ở trong bếp thật lâu mới bày ra một bàn lớn thức
ăn....
Trong nhà vẫn còn phòng trống,
cho nên ba Lâm và mẹ Lâm cũng không phải đi tìm nơi ở nữa, trực tiếp ở trong đại
viện, hai bà mẹ bận rộn quanh Lâm Lệ, mỗi ngày thay đổi món ăn bổ dưỡng, Lâm Lệ
ăn được cảm giác mình béo lên rất nhiều, có lần gọi điện thoại oán trách với An
Nhiên, hiện tại mình không phải là ăn không béo rồi, mà ăn một miếng cũng cảm
giác được mình béo ra một miếng, bị làm cho sợ đến mức không dám ăn. Nhưng mà
những lời này của cô đều bị An Nhiên hất trở lại, bởi vì người nào đó mang thai
đôi, hiện tại mang thai cũng đã bảy tám tháng rồi, giờ béo y như con chim cánh
cụt rồi.
Hai nhà cùng nhau trải qua năm
mới này đặc biệt đầm ấm, mẹ Lâm và ba Lâm ở Giang Thành qua tết Nguyên Tiêu rồi
sau đó liền trở về, nói là một tháng trước khi Lâm Lệ sinh sẽ lên tiếp, bây giờ
trở về chuẩn bị mũ và quần áo sơ sinh xinh đẹp cho cháu ngoại tương lai, chờ sau
khi tiểu báo bối ra đời là mặc được.
Vào tháng tư hai tiểu bảo bối
trong bụng An Nhiên đã chào đời rồi, nhưng mà khác xa với mong đợi của Tô Dịch
Thừa, ra đời cũng không phải là hai ‘tiểu tình nhân’ kiếp trước của anh mà hai
tiểu oan gia của An Nhiên, nghe An Nhiên nói, bởi vì là hai con trai, vì thế mà
tên Tô lãnh đạo nào đó buồn bực vài ngày, vẫn nghĩ không thông làm sao có hai
mặt con mà ngay một cô con gái cũng không có! Cô và Chu Hàn đến thăm đứa bé, lớn
lên không biết có giống không, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhăn còn chưa nẩy nở mấy,
nhưng mà trẻ con chính là như vậy, nhất là đứa trẻ mới sinh ra, thật sự là mỗi
ngày một khác, ngày đó sau khi xem, qua mấy ngày An Nhiên lấy di động gửi tin
nhắn hình tới, hai đứa bé nhìn hoàn toàn không giống lúc trước cô thấy, trắng
trắng mềm mềm, trợn tròn mắt cười, nhìn vô cùng đáng yêu.
Trong phòng làm việc của Chu
Hàn, Lâm Lệ đưa ảnh vừa nhận được cho Chu Hàn xem, hỏi: “Anh nói sau này con yêu
của chúng ta có đáng yêu giống con bọn họ không?”
Chu Hàn để giấy tờ trong tay
xuống, cầm điện thoại di động nhìn qua, hồi lâu lắc đầu nói: "sẽ
không."
"Tại sao?" Lâm Lệ trừng anh,
nói: "Anh cảm thấy con chúng ta không đáng yêu sao?!" Vừa nói giơ tay lên ra vẻ
muốn bấm anh.
Chu Hàn một tay ôm lấy cô để cô
ngồi lên đùi mình, thai bốn tháng bụng đã lớn rõ rồi, đưa tay đặt lên trên bụng
cô vỗ về nhè nhẹ, Chu Hàn khẽ hôn lên mặt cô, nói: “chắc chắn con chúng ta sẽ
đáng yêu hơn con bọn họ.”
Lâm Lệ mắt nhìn anh, đưa tay
nhéo nhéo mũi anh, cười nói: "Nói năng ngọt xớt, nhưng mà em đồng ý, con yêu của
chúng ta nhất định là đáng yêu nhất ."
Ngay lúc Chu Hàn và Lâm Lệ đang
ngọt ngào trong phòng làm việc thì cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra, trợ lý
Từ tay cầm tài liệu xông thẳng vào, lúc ngẩng đầu định nói gì đó thì trông thấy
sau bàn làm việc Lâm Lệ đang ngồi ở trên đùi Chu Hàn, đầu tựa vào ngực Chu Hàn,
mà Chu Hàn đang nhìn anh ta, sắc mặt nghiêm túc có chút dọa
người.
Trong lòng thầm kêu không ổn,
thầm mắng mình quá sơ suất, làm sao lại không biết gõ một lát rồi đẩy cửa vào:
“Cái kia, cái kia đột nhiên tôi nhớ ra tôi có một cuộc điện thoại quan trọng còn
chưa gọi, đúng, cuộc điện thoại rất quan trọng!” Vừa nói vừa lúng túng cười
chuẩn bị ra khỏi phòng.
“Trợ lý Từ, tôi nhớ là hạng mục
‘Ngự Cảnh Viên’ còn thiếu một người giám sát hiện trường.” Chu Hàn không nặng
không nhẹ mở miệng.
Trong lòng trợ lý Từ kêu khổ,
quay đầu lại trông giống quả bóng cao su bị hết hơi: “ông chủ, không phải anh
đang đùa tôi chứ.”
"Cậu cảm thấy tôi đang nói đùa
sao?" Chu Hàn cười như không cười nhìn anh ta.
Trợ lý Từ đấu tranh lần cuối:
“thư ký Lâm, cô nói giúp tôi một chút đi, tôi không biết cô ở bên trong, nếu
biết tôi nào dám đến quấy rầy hai người chứ!” Giám sát, đây là việc cần sức khỏe
a!
Lâm Lệ nhìn anh ta một chút,
suy nghĩ một lúc lâu, có chút áy náy nói “trợ lý Từ, không phải là anh muốn đi
giám sát sao, tránh cho anh lắm mồm lại chạy ra ngoài phòng làm việc nói lung
tung.”
Trợ lý Từ méo miệng, cũng không
nói nên lời nào khác.
Nhìn anh ta chán chường cúi đầu
ra ngoài, hai người bên trong gian phòng không khỏi cười ra
tiếng.
Sau khi cười xong, Chu Hàn giơ
tay lên nhìn đồng hồ một chút, thu dọn giấy tờ trên bàn, sau đó nắm tay Lâm Lệ
rời đi.
Hôm nay là ngày Lâm Lệ đi khám
thai, lần khám đầu tiên vì Chu Hàn đi công tác không đi cùng được, lần này Chu
Hàn khăng kahwng nhất định tự mình phải đi cùng Lâm Lệ mới
được.
Trong phòng làm việc, bác sĩ
nhìn báo cáo khám thai lần này, gật đầu, sau đó ký tên mình lên đó, vừa nói:
“yên tâm đi, tất cả đều rất bình thường, tiếp tục giữ như vậy là
được.”
Chu Hàn không yên lòng, hỏi:
"vậy còn cần phải chú ý gì
