
u giường bên kia, lần nữa vòng trở lại, đứng ở bên cạnh Lâm
Lệ.
Lâm Lệ cũng có chút buồn ngủ,
ngáp một cái, hỏi "Sao thế?"
Chu Hàn nhìn đứa bé nằm ở chính
giữa, ấp úng hỏi “Nó nhất định phải nằm ở giữa sao?” Sau cả một ngày công việc
trở lại nhà anh muốn ôm vợ mình để ngủ ngon một giấc, hiện tại thế nào lại thế
này? Giờ đây Lâm Lệ còn mang thai, anh càng muốn ôm cô ngủ!
“Ừ, cứ như vậy ngủ đi, lúc anh
lên giường động tác nhẹ một chút, đừng đánh thức Tiểu Bân.” Vừa nói vừa ngáp một
cái, vần vò cả buổi tối, cô thật có chút mệt mỏi buồn ngủ.
“Từ từ hẵng ngủ.” Thấy mí mắt
cô nặng trĩu không mở ra được, Chu Hàn vội vàng lên tiếng nói “nằm ngay ngắn
đã.”
“Sao thế?” Lâm Lệ nghi hoặc
nhìn anh, không biết anh muốn làm gì, nhưng mà vẫn nghe anh nằm thẳng người
ra.
Thấy cô nằm thẳng ổn định rồi,
Chu Hàn vén chăn lên, khom người xuống, áp nửa mặt mình và cái tai lên trên bụng
Lâm Lệ, khẽ nói: “để cho anh nghe con một chút.”
Lâm Lệ buồn cười xoa đầu anh:
“Sao anh cũng giống trẻ con vậy, lúc này mới có bao lâu, sao đã có tiếng được.’
Vừa nói, ngón tay thon dài xuyên luồn vào mái tóc anh, tóc của anh còn chưa khô,
còn mang theo chút độ ẩm.
Dù là không nghe được cái gì,
Chu Hàn vẫn bướng bỉnh dán mặt vào bụng cô nghe một lúc lâu, ngẩng đầu lên còn
hôn bụng Lâm Lệ qua lớp quần áo.
Đang lúc anh đứng dậy, Lâm Lệ
buồn cười hỏi: "Có nghe được sao?"
“Đương nhiên là có.” Chu Hàn
nghiêm trang nói, sau đó kéo chăn đắp lên cho cô.
“Vậy xin hỏi con đã nói gì với
anh?” Lâm Lệ nghiêng đầu hỏi anh.
Chu hàn ngồi xổm nửa người
xuống, cúi đầu hôi lên môi cô, nói: “Con nói đây là bí mật của hai ba con, không
nó cho bất kỳ người nào.”
"Nói phét." Lâm Lệ cười, nụ
cười trên mặt hạnh phúc giống như đóa hoa nở.
Chu Hàn cũng cười, sau đó nhìn
bên giường trống đột nhiên lòi ra thằng bé kia, trầm tư một lát, nói: “Tìm cái
thời gian phải nói chuyện với thằng bé này một chút.”
"Nói chuyện gì?" Lâm Lệ tò mò
hỏi.
“Con lớn như vậy, còn muốn ngủ
cùng người khác, này còn thể thống gì!” Chu Hàn nói xong vẻ mặt nghiêm túc, như
là kết luận ra chuyện lạ.
Lâm Lệ vỗ anh, nói: “Anh trở
nên nhàm chán như vậy từ lúc nào vậy, ghen với cả trẻ con.” Cô cũng hi vọng sau
này Tiểu Bân có thể tiếp tục như thế, thế mới giống những đứa trẻ bình thường,
sẽ không giống trước kia, không nói chuyện, chỉ tự mình chơi
đùa.
"Nó xâm phạm đến quyền lợi của
anh." Chu Hàn vẻ mặt thành thật.
Lâm Lệ cũng không đi tranh cãi
với anh, đưa tay đẩy anh, nói "Được rồi, mau ngủ đi."
Chu Hàn cũng không đi, nhìn cô
chăm chú.
"Anh làm gì
thế?"
Nhìn ánh mắt của cô, Chu Hàn
nói "Hôn anh đã."
Lâm Lệ mắt lườm anh: "Con còn
đang ở đây." Này nếu như bị Tiểu Bân thấy cô và Chu Hàn đang hôn nhau, vậy cô
không được xấu hổ chết mới lạ! Cô mới không muốn.
"Em không hôn anh vậy để anh
hôn em." Nói xong Chu Hàn khom người tới làm như sắp hôn lên môi Lâm
Lệ.
Lâm Lệ vội vàng đẩy anh ra,
thỏa hiệp nói “Em hôn là được chứ gì.” Này nếu như bị anh hôn, còn không biết
chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây.
Nghe vậy, Chu Hàn một lần nữa
ngồi ở bên giường, nhìn Lâm Lệ nói: “Đến đây đi.”
Lâm Lệ dở khóc dở cười, chỉ
đành phải nhanh chóng hôn lên môi của anh, sau đó lập tức lui ra, “Được rồi được
rồi, anh mau đi ngủ.”
Chu Hàn bật cười lắc đầu, không
hề làm khó cô nữa, đứng dậy đi vòng qua bên giường kia, động tác như lời Lâm Lệ
nói, mọi thứ đều cẩn thận.
Sáng sớm hôm sau Chu Hàn bị
chân người khác đá vào làm tỉnh, cau mày mở mắt ra, chỉ thấy trước mắt mình là
khuôn mặt mới tỉnh ngủ mơ mơ màng màng, mang theo nét ngây thơ và đáng yêu của
trẻ con.
Bị hai người lớn kẹp ở giữa,
cộng thêm cái giường này vốn là cái giường đơn của Chu Hàn không hề rộng, cho
nên thằng bé bị kẹp ở giữa không xoay người được, mơ mơ màng cảm giác hình như
mình đá vào cái thứ gì, lúc này mới chậm rãi mở mắt.
"Ba ..." Khẽ gọi theo bản năng,
đầu óc thằng bé còn chưa tỉnh táo.
Chu Hàn nhìn thằng bé, vừa bực
mình vừa buồn cười, nhưng mà đây là lần đầu tiên nhìn thằng bé ở khoảng cách gần
như vậy, giờ mới phát hiện thì ra trên cái trán của thằng bé thế mà lại có một
cái bớt, bình thường được tóc phủ xuống không dễ dàng phát hiện, hiện tại ngủ
đầu tóc bị hất ngược lên mới lộ ra.
Thằng bé đang mơ mơ màng chợt
lúc này mới phục hồi lại tình thần, trợn to hai mắt nhìn Chu Hàn nằm ở bên cạnh
mình, có chút ngoài ý muốn, thậm chí có chút sợ hãi, chỉ trong chốc lát mà bao
vẻ mặt phong phú hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
"Ba, ba ..."
"Ừ." Chu Hàn nhẹ nhàng lên
tiếng.
Thằng bé kia dường như không
quen nằm cùng Chu Hàn, có chút dè dặt xoay xoay người.
“Đừng nhúc nhích.” Dưới chăn
Chu Hàn đè tay thằng bé lại, giảm thấp giọng xuống nói: “Đừng đánh thức dì
con.”
Bỗng chốc thằng bé không dám
động nữa, thở cũng không dám thở mạnh, chỉ gật đầu tỏ vẻ đã
biết.
Biết thằng bé bị kẹp như vậy
không thoải mái, Chu Hàn nhẹ nhàng kéo chăn ra xoay mình xuống giường, lúc cầm
quần áo, không khỏi quay đầu nhìn nó một cái, chỉ nhỏ giọng nói một câu: “buồn
ngủ thì nằm thêm một lá