Snack's 1967
Bất Ái Thành Hôn

Bất Ái Thành Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324975

Bình chọn: 7.5.00/10/497 lượt.

đưa Lâm Lệ đi qua kiểm tra xác

nhận.

“Ai u, thật sự là quá tốt, lão

Chu ông nói có đúng hay không?” Mẹ Chu quay đầu nhìn ba Chu: “Chuyện này thật

đúng là chuyện vui, sau này cũng không lo lắng Tiểu Bân của chúng ta cô đơn một

mình.” Vừa nói vừa ngồi xổm xuống nhìn Tiểu Bân nói: “Tiểu Bân, hiện tại dì Lâm

Lệ cháu đã có em bé, sau này cháu chính là anh trai rồi, có em trai em gái cùng

cháu chơi đùa, cũng giống như ở nhà trẻ, có vui hay không?”

Thằng bé cúi đầu, không nói

chuyện.

Không khí vốn thật vui mừng

thoáng cái trở nên có chút lúng túng.

Mẹ Chu nhìn ba Chu một chút,

lại nhìn Lâm Lệ và Chu Hàn.

Lúc này Lâm Lệ mới nhớ thằng bé

từng biểu hiện lo lắng và sợ hãi hồi trước, nó nói nó sợ sau khi em trai ra đời

mọi người sẽ không thích nó nữa, sẽ không cần nó nữa.

"Dì." Thằng chậm rãi ngẩng đầu,

nhìn Lâm Lệ.

"Ừ, dì đây." Lâm Lệ ngồi xổm

người xuống, nhìn thằng bé: "Tiểu Bân sao vậy?"

“Có em bé, dì sẽ không cần

Tiểu Bân sao?” Dè dặthỏi, trong cặp mắt đen nhánh tro tròn kia óng ánh nước mắt,

nhìn thấy thật đau lòng người.

“Đứa ngốc.” Lâm Lệ cười sờ sờ

đầu nó, ôm nó vào trong ngực, nói: “Dì làm sao lại không cần Tiểu Bân nữa, Tiểu

Bân ngoan như vậy, nghe lời như vậy, dì thương Tiểu Bân còn không kịp nữa

đây.”

“Nhưng mà dì đã có em bé rồi.”

Có em bé rồi, sẽ không quan tâm nó nữa, sẽ giống như mẹ, có bạn trai mới, sẽ

không cần nó và ba nữa.

“Tiểu Bân, bình thường dì đối

xử không tốt với Tiểu Bân sao, không thương Tiểu Bân sao?”

“Không có ạ” Thấy cô hiểu lầm

ý mình, thằng bé vội vàng rời khỏi ngực cô, giải thích nói: “Dì đối xử với Tiểu

Bân rất tốt, là người đối xử với Tiểu Bân tốt nhất trên thế

giới!”

Lâm Lệ cười khẽ, nhìn thằng bé

nói: “Cho nên là, Tiểu Bân còn lo lắng cái gì vậy, coi như là có em bé, dì vẫn

sẽ đối xử tốt với Tiểu Bân, cũng giống như trước đây, sau này em bé lớn lên, đến

lúc đó sẽ có thêm người đối xử tốt với Tiểu Bân, như vậy không tốt

sao?”

Thằng bé nhìn vào mắt cô: "Có

thật không?"

“Đương nhiên là thật!” Lâm Lệ

nói khẳng định, “Không tin con hỏi ông bà và ba đi.”

Thấy thế, mẹ Chu vội nói tiếp:

“Là thật, là thật, mọi người chúng ta vẫn sẽ đối tốt với Tiểu Bân giống như

trước đây.”

Ba Chu và Chu Hàn cũng gật đầu

theo.

Thấy bọn họ đều nói như vậy,

lúc này thằng bé mới nín khóc mìm cười, nhìn Lâm Lệ: “ Dì, tối nay con ngủ cùng

dì có được không?”

"Được." Lâm Lệ một lời đồng

ý.

Nghe vậy, Chu Hàn đứng một bên

không khỏi nhíu mày, vẻ mặt vốn là đang cười nghe thấy vậy lạnh đi rất

nhiều.

Lâm Lệ không có chú ý, chỉ nắm

tay thằng bé nói với mẹ Chu: “mẹ, tối nay Tiểu Bân sẽ ngủ cùng chúng

con.”

Mẹ Chu cười gật đầu, nếu là

cháu trai chủ động nói, bà còn có thể có ý kiến gì.

“Ông nội ngủ ngon, bà nội ngủ

ngon.” Thằng bé lễ phép nói xong, xoay người kéo Lâm Lệ đi về phía

giường.

Mẹ Chu cười, lại căn dặn Chu

Hàn mấy câu bảo chăm sóc tốt Lâm Lệ, sau đó mới xoay người cùng ba Chu trở về

phòng.

Đợi Chu Hàn đóng cửa xoay người

lại, giường vốn là của mình đã bị người ‘đàn ông’ khác chiếm lấy, bà xã của mình

cũng bị cái tên ‘đàn ông’ kia ôm, thậm chí lần đầu tiên tiến xúc thân mật với em

bé cũng bị tên ‘ đàn ông’ kia cướp đi! (^_^)

Trên giường, lỗ tai Tiểu Bân

đang dán lên trên bụng Lâm Lệ, dường như muốn nghe xem em bé ở trong bụng làm

gì, hỏi: “Dì, sao lại không có tiếng động, có phải em bé không ở bên trong nữa

không?” Nói, cái đầu nhỏ lại dán trên bụng Lâm Lệ.

Lâm Lệ buồn cười xoa đầu của

thằng bé, nói: “Cũng có thể em bé ngủ thiếp đi.” Nụ cười trên mặt là thỏa mãn

cùng hạnh phúc.

Nghe vậy, thằng bé ngẩng đầu

lên, nhìn ra hướng cửa sổ một chút, gật đầu, nói: “Đúng, trời tối rồi em bé buồn

ngủ.”

“Đúng vậy a, đã muộn thế này,

em bé đã sớm đi ngủ rồi.” Lâm Lệ nhìn thằng bé cười hỏi: “Vậy Tiểu Bân có phải

là nên đi ngủ hay không, con là anh trai, nên làm gương cho em bé

nha.”

Nghe Lâm Lệ nói như vậy, thằng

bé vội vàng gật đầu, nói: “Con cũng buồn ngủ rồi, con là anh trai, phải làm tấm

gương cho em bé!” Vừa nói lập tức nằm xuống, biết điều nắm mắt

lại.

Lâm Lệ nhìn bộ dáng thằng bé

đáng yêu như vậy, không khỏi bị thằng bé chọc cười. Cô thích Tiểu Bân như vậy,

có nét hồn nhiên như những đứa trẻ cùng tuổi, những điểm hiếu kỳ như trẻ con,

cũng vui vẻ như những đứa trẻ cùng lứa, cô thích thằng bé như

vậy.

Nhắm mắt lại, thằng bé vẫn

không quên nói: “Dì, con muốn đi ngủ rồi, dì giúp con nói với em bé ngủ

ngon.”

“Được, dì sẽ nói với em bé.”

Lâm Lệ đáp lời thằng bé, sờ sờ đầu nó, lấy chăn đắp cho nó.

Xoay đầu lại, thấy Chu Hàn vẫn

còn đứng ở cửa, nhìn chằm chằm thằng bé trên giường, nhíu chặt mày

lại.

Nhìn vẻ mặt khó chịu của anh,

Lâm Lệ không nhịn được nở nụ cười, nói: “Còn đứng đấy làm gì, không phải là anh

muốn đi tắm sao?”

Chu Hàn lại nhìn chằm chằm cái

tên chiếm đoạt tất cả của anh một lúc, cuối cùng bản thân tự thấy không thú vị

mới đi lấy quần áo vào phòng tắm.

Đợi Chu Hàn tắm rửa xong đi từ

trong phòng tắm ra lần nữa, Lâm Lệ vỗ nhẹ thằng bé kia sắp ngủ thiếp

đi.

Cầm lấy khăn lau trên đầu, Chu

Hàn đi tới đầ