
ra bản báo cáo giám định thân nhân kia ra, từ khoảnh
khắc đó dù nó và đứa trẻ kia không hề có quan hệ huyết thống, nó cũng sẽ gánh
vác trách nhiệm của cha đứa trẻ!” Ba Chu nói xong, mặt rất bình tĩnh, trên mặt
thậm chí còn có ý cười.
“Con, con không biết anh ấy đi
tìm ba.” Chu Hàn không hề đề cập với cô, cô hoàn toàn không
biết.
Ba Chu quay đầu lại, nhìn Lâm
Lệ vẻ mặt chân thành nói: “nếu như đây là lựa chọn của nó, như vậy ba sẽ tôn
trọng lựa chọn của nó.”
"Cho nên... ba chấp nhận Tiểu
Bân ?" Ý ông là thế này sao?
Ba Chu cười, hỏi ngược lại “Nếu
Tiểu Bân là con trai của Chu Hàn, đương nhiên đó là cháu trai của ba, còn có vấn
đề sao?”
Lời này Lâm Lệ nghe rõ, cũng
cười theo, lắc đầu, nói: "Không có vấn đề gì, không có vấn đề gì
rồi.”
Ba Chu gật đầu, liếc nhìn Lâm
Lệ nói “Đi vào ăn cơm đi” Vừa nói xoay người dẫn đầu bước đi vào trong
nhà.
Lâm Lệ gật đầu, theo ông đi
vào.
Vừa đi, ba Chu nghĩ đến cái gì,
vừa nói: “Đến cuối năm đón cha mẹ con tới Giang Thành dự lễ mừng năm mới đi, hai
nhà ở cùng nhau, cũng náo nhiệt hơn chút.”
Lâm Lệ ngẩn người, gật đầu đáp:
“Vâng.” Thật ra thì cô vốn là có ý định này, ba mẹ chỉ có một con gái là cô, cô
không muốn bọn họ cô đơn đón lễ mừng năm mới, không có ai cùng nói
chuyện.
Lúc Chu Hàn trở về đại viện đã
quá chín giờ, mẹ Chu đã đưa Tiểu Bân đi ngủ, quản gia quét dọn vệ sinh trong
phòng khách, thấy anh trở về, hỏi, “cậu đã về rồi, đã ăn chưa, có muốn tôi làm
cho cậu bữa ăn khuya không?”
Chu Hàn lắc đầu từ chối: "Không
cần đâu dì, tôi ăn xong cơm tối rồi, ba mẹ đã ngủ chưa?"
Dì quản gia gật đầu, đáp: "sáng
mai ông chủ có hội nghị, đã ngủ, bà chủ nói muốn ngủ cùng Tiểu Bân, hiện tại hẳn
là đã ngủ rồi."
Nghe vậy, Chu Hàn gật đầu, lại
hỏi "Lâm Lệ thì sao?"
“Lúc ăn tối hình như cô ấy
không được thoải mái, trở về phòng nghỉ ngơi rất sớm.’ Lúc ăn cơm buổi tối, mới
đầu còn tốt, người một nhà cùng ngồi ăn cơm không khí cũng không tệ lắm, cũng
không biết làm sao, cơm này ăn vào một nửa, Lâm Lệ đột nhiên che miệng lại chạy
đi, nói là dạ dày có chút không ổn. Thấy cô cả người khó chịu vậy, để cô trở về
phòng nghỉ ngơi sớm, sau cơm tối bà cũng cố bưng một ít cháo cho cô ăn, nhưng mà
vẫn không có khẩu vị, uống vài hớp lại không muốn uống nữa.
Chu Hàn nhíu nhíu mày, nói "Lâm
Lệ không thoải mái sao?"
"Ừ." Dì quản gia gật
đầu.
Chu Hàn không có nói thêm nữa,
xách cặp công văn đi lên gian phòng của mình.
Lúc đẩy cửa đi vào thấy Lâm Lệ
đang nằm trên giường nghỉ ngơi, nhắm mắt lại dường như là ngủ thiếp
đi.
Chu Hàn thả cặp công văn trên
tay vào một bên hộc tủ, cúi nửa người muốn đưa tay sờ trán cô.
Lâm Lệ cũng không có ngủ sâu,
cảm giác có người để tay lên trán mình, chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Chu Hàn đứng
ở trước giường, khóe miệng cong lên, “Đã về rồi.” Chống thân thể như muốn ngồi
dậy.
Thấy thế, Chu Hàn đưa tay đỡ
cô, sau đó ở ngồi xuống ở mép giường, đưa tay đem cô ôm vào lòng, hỏi "không
thoải mái ở đâu vậy?"
Tựa vào trong ngực anh, Lâm Lệ
lắc đầu, chỉ nói nói: "Không hề không thoải mái."
“Dì quản gia đã nói với anh,
cơm tối em cũng không ăn nhiều”. Mấy ngày hôm trước đã thấy bộ dạng buồn nôn của
cô, chẳng qua là trong khoảng thời gian này công ty thật sự bận không dứt ra
được, nhưng mà hôm nay thì có, xem ra thật sự là cần đi bệnh viện kiểm tra cho
tốt, nghĩ vậy, liền nói “Không được, sáng sớm ngày mai hay là anh cùng em đi
bệnh viện nhé?”
"Ha ha." Tựa vào trong lòng
ngực của hắn Lâm Lệ cười khẽ một tiếng.
"Còn cười." Buông cô ra, Chu
Hàn nhéo nhéo cái mũi của cô trừng phạt, hỏi: "thấy đói bụng chưa, muốn ăn cái
gì, anh đi làm cho em.”
Lâm Lệ nhìn anh, cặp kia mắt to
xoay chuyển một vòng, nói "Em thật muốn ăn mì sợi."
Nghĩ đến buổi tối cô chưa ăn
cơm còn đói bụng, Chu Hàn không có suy nghĩ nhiều, sủng nịch vuốt vuốt tóc của
cô, đứng dậy, “Được, anh đi nấu cho em.”
"Em muốn thêm trứng gà." Người
khác được voi đòi tiên càng ngày càng muốn thêm
"Biết rồi." Cởi bỏ áo khoác
ngoài, vén ống tay áo sơ mi lên, Chu Hàn đi thẳng về phía phòng
bếp.
Trong phòng Lâm Lệ nhìn anh đi
ra ngoài đóng cửa lại, vén chăn lên xuống giường, cầm lấy cái áo khoác tây trang
anh cởi ra, treo vào tủ quần áo, ý cười nơi khóe miệng vẫn chưa hề phai nhạt, tự
nói nói “Đồ ngốc.” Vừa nói, vừa cúi đầu, tay chậm rãi đặt lên bụng của
mình.
Bên ngoài phòng khách, dì quản
gia thấy Chu Hán kéo ống tay áo đi vào phòng bếp cho là anh đói bụng muốn tìm đồ
ăn, chủ động tiến lên hỏi: “Muốn ăn bữa ăn khuya ư, tôi làm cho cậu.” Vừa nói
vừa cầm tạp dề chuẩn bị buộc lên người.
Chu Hàn ngăn lại, nói "Dì,
không cần, dì đi nghỉ ngơi đi, tôi tự mình nấu là được rồi."
“Không có chuyện gì, rất
nhanh, tôi nấu cho cậu một bát thôi.” Vừa nói vừa nhanh nhẹn bưng cái nồi trên
bếp ga để dưới vòi nước rửa sạch sẽ.
"Dì, thật không cần, Lâm Lệ
muốn ăn, để tự tôi nấu cho cô ấy là tốt rồi." Đưa tay nhận lấy ấm nước trong tay
bà, tự đổ nước vào.
Thấy anh khăng khăng như vậy dì
quản gia cũng không nói thêm gì nữa, chỉ cười cười nói “Vậy thì có chuyện gì