
cậu
cứ bảo tôi.” Nói xong đi ra khỏi phòng bếp.
Lúc Chu Hàn làm xong một bát mỳ
trứng gà đơn giản nhưng rất ngon bưng về phòng, Lâm Lệ đang ngồi ở trên giường
cũng không biết suy nghĩ gì, khóe miệng nở nụ cười đẹp mắt, nghĩ đến thất thần,
ngay cả Chu Hàn bưng mỳ đi vào cũng không có phát hiện.
Đặt bát sang một bên, Chu hàn
đưa tay quơ quơ ở trước mặt cô, hỏi: “Đang suy nghĩ gì thế, nghĩ đến thất thần
như vậy.?”
Lâm Lệ lấy lại tinh thần, lắc
đầu, nhìn anh đột nhiên hỏi: "Chu Hàn, anh nói con chúng ta sẽ như thế nào? Là
con trai hay con gái?"
Chu Hàn sửng sốt, có chút không
có kịp phản ứng, hỏi: "Em muốn có con?"
Lâm Lệ hỏi: "Anh không
muốn?"
Chu Hàn nhíu mày, có thâm ý
khác nói: "tất nhiên là anh muốn rồi! Em ngoan nào, ăn mỳ trước đã, ăn xong
chúng ta mới nghiên cứu chuyện tình sinh em bé." Vừa nói bưng bát đưa tới cho
Lâm Lệ.
Lâm Lệ đưa tay nhận lấy, phản
ứng chậm nửa nhịp mới tiêu hóa được hàm ý trong câu nói kia của anh, vừa bực
mình vừa buồn cười, hờn dỗi lườm anh, nói “Nói hươu nói vượn toàn những thứ đâu
đâu, không để ý tới anh.” Vừa nói quay đầu đi.
Chu Hàn cũng cười, đứng dậy,
nói "Anh đi tắm trước.”
Lâm Lệ gật đầu, thật là có chút
đói bụng, bưng bát mỳ lên từ từ ăn.
Chu Hàn cho thêm chút hành vào
trong mỳ, thật ra bình thường Lâm Lệ cũng thích ăn hành, nhưng mà hôm nay ngửi
đến mùi vị này có chút không chịu nổi, dạ dày cuồn cuộn một trận, Lâm Lệ vội
vàng đặt bát mỳ trong tay xuống một bên, vén chăn liền chạy về phía nhà vệ
sinh.
"Lâm Lệ!"
Thấy thế, Chu Hàn cũng chẳng
quan tâm tìm quần áo tắm rửa, trực tiếp đi theo vào phòng vệ sinh, chỉ thấy Lâm
Lệ nôn vào bồn cầu, bởi vì tối nay ăn cái gì cũng không vào, lúc ăn cơm tối cũng
nôn ra nhiều lần, cho nên hiện tại Lâm Lệ muốn ói cũng không thể cho ra cái gì,
tất cả chỉ là nước.
"Lâm Lệ..." Chu Hàn nhẹ vỗ về
lưng của cô, cau mày nói "Đi bệnh viện đi!" Ói như vậy làm sao mà chịu
được!
Lâm Lệ có chút vô lực tới gần
Chu Hàn, tựa vào lòng anh, hơi thở hổn hển nói: " không cần, em không sao
."
"Không được, hiện tại anh dẫn
em đi bệnh viện." Vừa nói Chu Hàn một tay ôm lấy Lâm Lệ.
“A!..” Lâm Lệ hét lên đưa tay
ôm lấy cổ Chu Hàn, thấy vẻ mặt anh không giống như là nói giỡn, Lâm Lệ chỉ có
thể thỏa hiệp nói: “Em không sao, Chu Hàn, anh thả em xuống trước, em có lời nói
với anh.”
Chu Hàn thả cô xuống để cho cô
ngồi tựa vào giường, khẽ nhíu mày có chút sốt ruột hỏi: "Em muốn nói gì với
anh?"
Khóe miệng Lâm Lệ trước sau vẫn
mang theo ý cười, đưa tay kéo lấy bàn tay của anh: “có thể là em có
rồi.”
Chu Hàn cũng không có suy nghĩ
đến nhiều phương diện khác, vẫn còn khó hiểu hỏi: “Có cái gì?”
Lâm Lệ buồn cười lấy tay chọc
chọc anh, cười mắng "Anh đúng là đồ ngốc."
Chu Hàn sửng sốt, một lúc mới
kịp phản ứng, nhìn Lâm Lệ nhưng còn có chút không xác định, thử hỏi: "Em nói là
em mang thai?"
“Chỉ là đang nghi ngờ, còn chưa
xác định, nhưng mà có thể thật sự có, chu kỳ của em đã muộn hơn nửa tháng rồi.”
Lâm Lệ nhìn anh nói. Cô cũng cho là buồn nôn chỉ là do đồ ăn không tốt thôi,
nhưng tối nay căn bản mới chỉ ăn được vài miếng, khi dì quản gia mang món cá hấp
kia lên ngửi thấy một ít mùi cô cũng không chịu được rồi, sau khi ói nằm ở trên
giường nghỉ ngơi lúc này mới nhớ tới ‘bạn tốt’ của mình đã chậm hơn nửa tháng
rồi còn chưa thấy. Sau đó lại nhớ tới những triệu trứng giống y lúc mang thai
hồi trước, cô cảm thấy có thể thật sự là mang thai, bởi vì dấu hiệu giống lần
đầu.
Chu Hàn nhìn cô một lúc lâu,
sau đó chợt đứng dậy, lôi kéo tay cô đi ra ngoài.
Lâm Lệ sửng sốt, không biết anh
muốn làm gì, vội hỏi: "Chu Hàn, anh muốn đưa em đi đâu?"
"Đi bệnh viện." Chu Hàn nói,
giọng nói có chút căng thẳng, nắm tay Lâm Lệ rất dùng sức.
Lúc này Lâm Lệ mới chú ý tới
anh có lẽ là căng thẳng quá độ rồi, dừng bước lại kéo anh, nhìn vào mắt anh nói:
"Chu Hàn, quá muộn, bác sĩ đã tan việc rồi." Đưa tay vuốt lên nếp nhăn trên trán
anh, nói "Anh đừng căng thẳng, không có chuyện gì, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ
đi."
Chu Hàn nhìn cô, suy nghĩ một
lát, sau đó đột nhiên bỏ cô ra, xoay người thoáng cái chạy ra
ngoài.
Thấy thế, Lâm Lệ hướng về phía
anh gọi: "Chu Hàn, anh đi đâu vậy?"
Chu Hàn không có quay đầu lại,
trực tiếp chạy ra ngoài.
Một lát sau đó trong viện nghe
được tiếng xe khởi động.
Đứng ở cửa phòng, Lâm Lệ nhỏ
giọng nói thầm: "sẽ không phải là sợ choáng váng chứ?."
Lâm Lệ không biết anh vội vã đi
ra ngoài như vậy là đi nơi nào, chỉ có thể tự rót cho mình chén nước ngồi ở
trong phòng chờ anh.
Lúc Chu Hàn trở lại cũng đã là
nửa tiếng sau, chỉ thấy anh cầm một túi nhựa đi vào.
“Anh đi ra ngoài mua cái gì
vậy?” Lâm Lệ nghi hoặc nhìn túi nhựa anh cầm.
Chu Hàn không nói chuyện, trực
tiếp đổ đồ trong túi nhựa ra giường, hóa ra tất cả đều là que thử thai và giấy
thử thai, các loại nhãn hiệu đủ mọi chủng loại, ít nhất cũng có mười
loại.
“Trời, anh mua nhiều như vậy
để làm gì?” Nhìn đủ loại cách thức thử thai trên giường kia, Lâm Lệ thật có cảm
giác buồn cười không thể nhịn.
Chu Hàn tiện tay cầm