
hơn nữa thằng quỷ nhỏ kia còn gọi anh
là ‘ba’, nhưng mà không có lý do gì anh kết hôn có vợ rồi lại còn phải ngủ phòng
không gối chiếc bốn ngày trời! (^_^)
Nghĩ tới, nhẹ nhàng cúi người
tách thằng quỷ nhỏ trong ngực cô ra, sau đó ôm thắt lưng người phụ nữ đang ngủ
say, xoay người đi thẳng về phía gian phòng của mình.
Trong giấc mộng Lâm lệ cảm giác
như mình đang ngồi trên máy bay, có loại cảm giác bay lên không trung, hơn nữa
cái máy bay này rất kì quái, có loại cảm giác rất quen thuộc, ngay cả chiếc ghế
tựa, dường như cũng mang theo nhiệt độ quen thuộc.
Nhẹ nhàng thả Lâm Lệ lên trên
giường, kéo chăn lên đắp cho cô, lúc này Chu Hàn xoay người cầm quần áo vào
phòng tắm để tắm.
Sau khi tắm nhanh đi ra khỏi
phòng tắm, nhìn thấy người ngủ yên trên giường, trong lòng Chu Hàn không khỏi
dâng lên một luồng cảm giác thỏa mãn.
Từ một bên giường khác vén chăn
lên nằm xuống, đưa tay vòng qua cổ của cô, để cho đầu của cô gối lên cánh tay
của mình, một cái tay khác vòng qua hông của cô, kéo cô vào trong ngực của
mình.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Lâm
Lệ bị anh chạm vào tỉnh lại, nhíu nhíu mày, khẽ mở mắt ra, lúc này mới nhìn thấy
trước mặt mình là khuôn mặt lớn hơn, có chút ngoài ý muốn còn có chút không xác
định, “Chu Hàn?”
Nhân lúc cô tỉnh lại, Chu Hàn
cúi đầu hôn lên môi cô một cái, thấp tiếng nói hỏi "Đánh thức
em?"
Khóe miệng Lâm Lệ cong lên
thành nụ cười, ánh mắt còn chút nặng trĩu, không ngừng nháy mắt vài cái, lắc
đầu, nói “Anh đã về.” Thật ra nói thật ra, mặc dù hai người chung một căn phòng,
mỗi ngày Chu Hàn đều trở về không có qua đêm bên ngoài, nhưng mà từ khi anh tiếp
nhận hạng mục mới mà bắt đầu bận rộn, mà cô cũng vì chuyện của Tiểu Bân nên
không đi làm, cho nên mấy ngày nay hai người không hề thấy mặt nhau, căn bản là
khi anh về, cô đã ngủ, cô thức, anh đã đi.
"Ừ." Chu Hàn nhẹ giọng đáp lời,
cúi đầu hôn cô, thoáng cái dường như tất cả mỏi mệt đã tiêu tan, chỉ muốn hôn cô
mà thôi.
Dĩ nhiên Chu Hàn cũng không
phải là người chỉ nghĩ xuông mà không làm, lập tức thay đổi hành động, hạ thân
thể xuống cúi đầu hôn cô, hàm răng khẽ cắn môi mềm mại ngọt như đường kia của
cô, đầu lưỡi thừa dịp cô bị đau hô lên mà tiến vào thăm dò, bá đạo mà thâm tình,
dĩ nhiên cũng không phải dịu dàng.
Đột nhiên Lâm Lệ như nghĩ tới
điều gì, chợt đẩy anh ra, “Tiểu, Tiểu Bân.” Quay đầu tìm thằng bé, lúc này mới
chú ý nơi này không phải là phòng trẻ em, giường này nào đâu phải là giường của
thằng bé.
Lúc này mới quay đầu lại nhìn
người đàn ông đang đè nửa người lên người mình hỏi: “Anh, làm sao anh lại ôm em
trở về?” Không khỏi có chút lo lắng nếu thằng bé nửa đêm tỉnh lại không nhìn
thấy cô liệu có sợ hay không?
Chù Hàn cúi đầu há mồm trừng
phạt bằng cách cắn cái mũi của cô: “Em là bà xã của anh, cả ngày để cho anh
phòng không gối chiếc là thế nào?” Giọng nói nghiêm chỉnh kia dường như có chút
giống ‘oán phu’.
Lâm Lệ buồn cười vỗ vỗ anh,
nói: “lại còn ‘phòng không gối chiếc’ nữa, em cũng không đi đâu, ngày ngày ở
nhà, cũng không biết ai là người đi sớm về muộn ngay cả một bóng người cũng
không nhìn thấy.”
Chu Hàn cũng cười, tung mình đè
cả người lên trên người cô, bắp đùi khỏe khoắn cố ý vô tình ma sát cô, thấp
giọng ở bên tai cô hỏi: “Vậy là em đang oán giận anh ‘vắng vẻ’ em sao?” Giọng
nói kia trầm thấp cùng hàm ý trong đó không cần nói cũng biết, khiến cho nhiệt
độ căn phòng tăng lên vài độ.
Lâm Lệ nuốt một ngụm nước bọt,
đỏ mặt, nhiệt độ cả người cũng tăng lên vài độ, đưa tay đẩy anh: “Anh, anh muốn
làm gì.”
Chu Hàn lấy một tay gạt cái tay
ngăn cách giữa hai người ra, nâng đầu cô lên một chút, một bàn tay ôm chặt, thân
thể hai người kề sát vào nhau thật chặt, thân mật không hề có khe hở, tiếng nói
Chu Hàn mờ ám vang lên bên tai: “Mấy ngày hôm trước sơ ý ‘vắng vẻ’
em...”
Lâm Lệ nuốt nước miếng xuống,
sao không biết là anh muốn làm gì, muốn đẩy ra, nhưng hoàn toàn không thể dùng
lực được, cũng không biết là thật không dùng được lực hay là bản thân mình không
muốn đẩy anh ra.
Chu Hàn mở miệng ngậm chặt lỗ
tai cô, đầu lưỡi vẽ quanh vành tai của cô, vừa nói “vậy hôm nay sẽ bồi thường
cho em thật tốt...” Vừa nói buông lỗ tai của cô, theo tai của cô trượt xuống
phía dưới.
Lâm Lệ run rẩy, rung động vì nụ
hôn của anh, tay nắm thật chặt bờ vai của anh, cũng không biết là muốn đẩy anh
ra hay là muốn kéo anh đến gần hơn chút nữa.
Chỉ còn lại một tia lý trí, Lâm
Lệ nâng khuôn mặt đang chôn trong ngực lên, bộ ngực phập phồng, thở hổn hển nói
“Anh, anh không mệt mỏi sao?” Buổi sáng sớm như vậy đi ra ngoài, tối muộn thế
này mới về, một ngày mười sáu giờ dành cho công việc, cô lo lắng anh cứ như vậy
thân thể sẽ không chịu nổi.
Chu Hàn cúi đầu, hôn lông mày
cô, mắt, mũi, miệng ... Những nụ hôn chi chít rơi xuống, tia lý trí cuối cùng
của Lâm Lệ rốt cục cũng bị những cái hôn chi chít này của anh làm sụp đổ hoàn
toàn, trước lúc hoàn toàn trầm luân cùng anh, nghe thấy anh nói bên tai cô: “Ở
trên giường đừng hỏi đàn ông có mệt hay không.”
Cô khẽ cười thừa nhận to