XtGem Forum catalog
Bất Ái Thành Hôn

Bất Ái Thành Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325091

Bình chọn: 8.5.00/10/509 lượt.

khuất biết bao nhiêu, khiến người ta nhìn thấy cũng đau

lòng.

Lâm Lệ đứng ở cửa, trong lòng

không khỏi thắt lại, cô không biết ba Chu nghĩ như thế nào, nếu quả thật không

thể tiếp nhận, vậy Tiểu Bân làm sao bây giờ?

Có lẽ cảm giác được phía sau có

người nhìn mình, thằng bé xoay đầu lại, thấy Lâm Lệ đứng ở cửa, miệng mếu kia

mới thả lỏng ra, hướng về phía Lâm Lệ hô “Dì”

Lâm Lệ cũng lấy lại tinh thần,

nở nụ cười nhìn thằng bé, tiến lên ngồi xuống bên giường, đưa tay sờ sờ tóc nó,

dịu dàng hỏi, “Còn muốn ngủ thêm một lát hay là muốn rời

giường?”

"Rời giường." Thằng bé lớn

tiếng trả lời, dường như thấy Lâm Lệ còn ở thì yên tâm rồi.

Lâm Lệ cười cười, trìu mến hôn

lên trán thằng bé, sau đó cầm cái áo khoác nhỏ đặt ở ghế bên cạnh mặc vào cho

bé.

Đến khi ăn xong cơm tối Chu Hàn

mới đến đón Lâm Lệ và Tiểu Bân trở về.

Dọc đường đi thấy Lâm Lệ như có

tâm sự, mặt vẫn nhìn ngoài cửa sổ, cũng không nói chuyện, cả người rất yên

tĩnh.

Khi đợi đèn xanh, Chu Hàn nhẹ

cầm lấy tay cô, dường như lúc này Lâm Lệ mới phục hồi lại tinh thần, không nhìn

cửa sổ, quay sang nhìn anh.

Chu Hàn nhìn cô, hỏi "Sao thế?

Có tâm sự?"

Lâm Lệ nhìn anh, quay đầu liếc

nhìn Tiểu Bân ở phía sau, chỉ thấy thằng bé vẫn đang chăm chú xem quyển sách

thiếu nhi mà mẹ Chu mua cho, vẻ mặt nghiêm túc và chuyên chú.

Thấy cô không đáp, Chu Hàn nhíu

nhíu mày, hỏi “Lâm Lệ, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?” Sao cứ có cảm

giác là lạ, xế chiều trước lúc anh đi vẫn còn tốt, giờ về thế nào lại đột nhiên

như thay đổi thành người khác vậy.

Lâm Lệ nhếch miệng, lắc đầu,

chỉ nói nói " Không có chuyện gì."

Đèn đỏ chuyển xanh, phía sau

truyền đến tiếng còi thúc giục, Chu Hàn không có hỏi nhiều nữa, nghĩ đến khi về

nhà sẽ hỏi lại, xoay người, một lần nữa lại khởi động xe.

Khi ba người về đến nhà đã là

chín giờ, nghĩ đến ngày mai thằng bé còn phải đi học, Lâm Lệ liền dẫn nó đi

tắm.

Trong phòng tắm, Lâm Lệ có chút

không yên lòng khi tắm cho thằng bé, trong đầu đều nghĩ tới những lời ba Chu nói

trong thư phòng lúc xế chiều.

Khi Lâm Lệ chuẩn bị gội đầu cho

thằng bé lần thứ tư, rốt cục nó không nhịn được mở miệng nói, “Dì, dì gội đầu

cho con ba lần rồi.”

Lúc này Lâm Lệ mới giật mình,

có chút hối lỗi nói “dì xin lỗi, dì xin lỗi, dì đang suy nghĩ một chuyện.” Vừa

nói vừa nhanh chóng xả nước rửa sạch dầu gội trong tay.

Thằng bé nhìn cô chăm chằm, đầu

tóc còn ướt nhẹp , hỏi "Dì, dì không vui sao?"

Lâm Lệ lắc đầu, khẽ cười:

"Không có." Cầm lấy khăn lau khô đầu cho thằng bé.

Giọng non nớt của thằng bé vang

lên” "Nhưng mà dì vẫn không nói lời nào."

Lâm Lệ xoa xoa đầu nó: "Được

rồi, tắm nhanh nào, nếu không sáng sớm ngày mai dậy không nổi đi học muộn đấy ."

Tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ của nó.

Thằng bé biết điều gật đầu,

nhưng mà nhìn cô vẫn có chút không yên lòng nói “Dì, đừng không

vui.”

Lâm Lệ cười nói được, rất ấm

lòng.

Đắp chăn kín giúp thằng bé, cúi

đầu hôn cái lên trán nó, thấp giọng nói “ngủ ngon.”

"Dì ngủ ngon." Nói xong, biết

điều nhắm hai mắt lại.

Vui vẻ cười cười, đứng dậy tắt

đèn trong phòng thay nó, lúc này mới đi ra khỏi phòng.

Túc đi ra khỏi phòng nụ cười

cũng biến mất, khẽ nhíu mày, tâm trạng có chút nặng nề.

Lâm Lệ theo thói quen quay về

phòng ngủ cho khách, lúc đang đẩy cửa đi vào, tay bị Chu Hàn ở phía sau không

biết đến đây từ lúc nào kéo lại, chỉ nghe thấy Chu Hàn nhẹ giọng nói bên tai cô:

“Có phải là em đi nhầm phòng hay không?” Vừa nói tay vốn đang kéo tay cô, buông

cô ra, chậm rãi đặt lên cái eo mảnh khảnh của cô.

Lâm Lệ thoáng cái đỏ mặt, trong

nháy mắt toàn bộ lý trí tràn về, nhớ tới tất cả vào sáng nay và tối

qua.

Chu Hàn hôn lấy cổ cô, môi dán

xuống cái cổ bóng loáng của cô hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì, cả buổi tối rầu rĩ

không vui ?"

Lâm Lệ kéo tay anh ra, xoay

người lại, nhìn anh, nói "Ba, ông đã biết chuyện của Tiểu Bân

rồi."

Nghe vậy, Chu Hàn sửng sốt,

nhìn cô chằm chằm, một lúc cũng không kịp phản ứng.

Lâm Lệ lôi kéo anh vào phòng,

cửa đóng lại, nói: " Lúc xế chiều em nhìn thấy bản báo cáo giám định thân nhân

của Tiểu Bân ở trong thư phòng ba, ba đã biết chuyện thân thế của Tiểu Bân

rồi"

"Vậy à?" Dường như lúc này mới

phục hồi tinh thần lại, Chu Hàn nhẹ nhàng đáp.

Lâm Lệ gật đầu,

"Ừ."

"Ông ấy nói gì sao?" Chu Hàn

hỏi.

Lâm Lệ lắc đầu, "Không có, cũng

không nói gì." Nhìn anh, Lâm Lệ có chút lo lắng hỏi "Chu Hàn, anh nói ba ông ấy

sẽ như thế nào?" Sẽ không nhận Tiểu Bân sao? Nếu thật là không tiếp nhận tiểu

Bân, vậy phải làm thế nào?

Thấy vẻ mặt lo lắng của cô, Chu

Hàn sao có thể không biết trong lòng cô suy nghĩ cái gì, đưa tay kéo cô ôm vào

trong ngực, nhẹ vỗ vỗ lưng cô, an ủi nói “Đừng lo lắng, nếu ba không nói gì, vậy

thì chứng tỏ ông ấy đã đón nhận rồi, sau này cũng sẽ không nói gì.” Với sự hiểu

biết của anh về cha, nếu như hiện tại ông không nói phản đối hoặc là như thế

nào, im lặng như thế là thể hiện đồng ý, trước kia ông không đồng ý chuyện của

anh và Lăng Nhiễm, cho dù anh đưa Lăng Nhiễm đi Mỹ bảy năm, rồi khi trở về thái

độ của ông vẫn là