
cầm trên tay.
Lâm Lệ nghe thấy tiếng động,
xoay người lại, nhìn ba Chu nhất thời có chút không biết nên nói
gì.
Ba Chu lấy lại tinh thần, thu
hồi ánh mắt, lúc này mới xoay người đóng cửa thư phòng lại.
“Ba...” Lâm Lệ nhìn ông, vẫn
không biết nên nói cái gì cho phải, cô cho là qua việc Chu Hàn đã làm sáng tỏ
lần trước, chuyện Tiểu Bân là con trai ruột của Chu Hàn sẽ không có ai nghi ngờ
nữa, lại không ngờ rằng sẽ nhìn thấy bản giám định quan hệ ruột thịt trong thư
phòng của ba Chu!
Ba Chu thấy cô, thản nhiên nói:
“Đến bên này ngồi đi.” Vừa nói vừa đi tới ghế salon tiếp khách trong thư
phòng.
Nghe vậy, Lâm Lệ cũng theo ông
đến ngồi, sau khi ngồi xuống đối diện với ông, để bản báo cáo giám định thân
nhân kia xuống, nói “con xin lỗi, lúc để trà lên bàn, con vô tình thấy
được.”
Ba Chu gật đầu, không có ý
trách tội cô, nói “Cũng là do ba không cất kỹ.”
“Ba, Tiểu Bân nó...” Lâm Lệ
muốn nói gì đó, mở miệng muốn nói nhưng lại không biết nên nói cái
gì.
Thấy cô mở miệng nhưng không
biết nói gì, ba Chu chậm rãi mở miệng, nói “mặc dù quan hệ giữa ba và Chu Hàn đã
nhiều năm không được tốt lắm thậm chí có phần căng thẳng, nhưng nó là con trai
của ba, ba ít nhiều cũng hiểu được tính cách của nó.”
“Trước kia ba và mẹ nó cực lực
phản đối chuyện của nó và Lăng Nhiễm, một là nó và Tô Dịch Thừa vẫn là bạn tốt,
ba vẫn dạy nó làm người không thể bất trung bất nghĩa, hai là đối với cách đối
nhân xử thế của Lăng Nhiễm ba và mẹ nó cũng không ủng hộ, dĩ nhiên là có mấy lời
lúc đầu sơ sót không nói với nó, cho nên mới có chuyện nó đưa Lăng Nhiễm đi Mỹ
sau này. Nếu thật truy cứu ra, thật ra thì nó đối với Lăng Nhiễm si mê không
tỉnh có trách nhiệm của chúng ta.”
Lâm Lệ nhìn ông, chỉ lẳng lặng
nghe, cũng không có mở miệng nói gì.
“Chu Hàn là một người trọng
trách nhiệm, đúng sai trong lòng nó có tiêu chuẩn rõ ràng của mình, nó lại càng
không phải người đỏ sai lầm mà người lớn phạm phải lên đầu đứa trẻ, hơn nữa đứa
trẻ kia lại là con ruột của mình. Trước kia chúng ta cũng cảm thấy nó lạnh nhạt
với Tiểu Bân như vậy là vì Lăng Nhiễm, chúng ta chưa từng hoài nghi đến, về sau
chuyện này bị báo chi lôi ra ngoài, lúc này mới khiến ba phải nhìn thẳng vào vấn
đề thái độ của nó với tiểu Bân, khiến cho ba cảm thấy có thể là có khả năng này
không, tiểu Bân thật đúng như bên ngoài nói, vốn là không phải con của Chu Hàn,
cho nên nó mới vẫn không có cách nào đối mặt với đứa bé như bình
thường!”
Dừng lại một chút, ba Chu nói
tiếp “Chu Hàn có thể vận dụng quan hệ và nhân mạch làm bản giám định thân nhân
giả, tất nhiên ba cũng có cách và quan hệ để lấy được cái thật. Ánh mắt nhìn cái
báo cáo trên kỷ trà, im lặng một lúc lâu: “bản giám định này là ba mới lấy được
mấy hôm trước, quả nhiên là giống với suy đoán của ba, Tiểu Bân vốn không phải
là con của Chu Hàn.” Vừa nói chuyện, giọng nói của ba Chu lộ rõ vẻ cô
đơn.
Thư phòng rơi vào trầm mặc, an
tĩnh ngay cả không khí cũng trở nên có chút nặng nề.
Lâm Lệ nhìn ông, cô có thể nhìn
ra được sự cô đơn và thất vọng từ trên mặt ông, thật ra đổi lại là ông mà suy
nghĩ, sao có thể không thất vọng được, tưởng là cháu trai ruột thịt, nhưng trong
nháy mắt biết được không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào, chuyện như vậy thực sự
không phải là ngày một ngày hai có thể lập tức tiếp nhận và thích ứng
được.
Không khí nặng nề khiến cho Lâm
Lệ cảm thấy có chút lúng túng, cố gắng tìm đề này xoa dịu bầu không khí xấu hổ
này, nói: “Thật ra thì, thật gia thì Tiểu Bân và Chu Hàn khá giống nhau, tính
cách tính khí rất tương tự Chu Hàn.
Ba Chu giương mắt nhìn cô, nhìn
chằm chằm một lúc, không nói chuyện, đứng dậy đi về phía bàn đọc sách, bưng chén
trà lúc trước Lâm Lệ bưng vào lên, mở nắp ra uống một hớp, đã nguội mất rồi, hơi
đắng chát, không phải vị đắng lúc vừa pha xong, không hề có vị thơm nồng nóng
hổi khi vừa pha.
Bưng chén trà một lần nữa trở
lại ghế salon ngồi xuống, để trà lên trên mặt chiếc bàn trà, lại nhìn về phía
Lâm Lệ hỏi “Về thân thế của thằng bé, con biết ngay từ đầu
sao?”
Lâm Lệ giật mình sửng sốt, cuối
cùng gật đầu, "trước đó Chu Hàn có nói cho con rồi."
Ba Chu cũng gật đầu, bưng chén
trà lên lại uống một ngụm, ánh mắt nhìn tờ báo cám giám định trên bàn trà kia,
dường như đang suy nghĩ điều gì, thật lâu cũng không có mở
miệng.
Lâm Lệ không biết ông đang nghĩ
cái gì, đúng lúc đang muốn mở miệng hỏi, lúc này cửa thư phòng được gõ vang, dì
quản gia đẩy cửa đi vào, nói “Lâm Lệ, Tiểu Bân tỉnh, đang tìm cô
đấy.”
Nghe vậy, Lâm Lệ liếc nhìn ba
Chu, chỉ thấy ba Chu chỉ gật đầu, bưng chén trà lên nhấp một ngụm nữa, vẫn một
mực không nói gì.
Lâm Lệ cũng không hỏi thêm điều
gì, đứng dậy ra khỏi thư phòng.
Dường như dì quản gia nhìn ra
chút gì, đợi Lâm Lệ đóng cửa thư phòng, không khỏi có chút hiếu kỳ hỏi “Sao
thế?”
Mắt Lâm Lệ nhìn bà, chỉ cười
cười nhàn nhạt, lắc đầu, đi sang phòng ngủ cho khách bên kia.
Lúc đẩy cửa đi vào, thằng bé
đang ngồi ở trên giường, ngơ ngác nhìn lòng bàn tay của mình, miệng mếu đi, vẻ
mặt kia dường như là ủy