
bảo cô ấy mặc nhiều quần áo hơn một chút.” Nói
xong, quay đầu lại nhìn Lâm Lệ, nét mặt kia phải gọi là vô cùng chân thành thâm
tình.
Nghe vậy, mẹ Chu liên tục gật
đầu nói: “Đúng, đúng, đúng, dạo này thời tiết đặc biệt không tốt, bị cảm cúm lại
càng nhiều, bình thường nên chú ý thật nhiều để phòng tránh.”
Lâm Lệ chỉ gượng cười, mắt nhìn
Chu Hàn chỉ kém chưa cho anh một ánh mắt xem thường mà thôi.
Ăn cơm xong, Lâm Lệ cùng dì
giúp việc thu dọn, thằng bé kia vẫn lẳng lặng đi theo bên cạnh Lâm Lệ, Lâm Lệ ở
phòng ăn, bé cũng ở phòng ăn, Lâm Lệ bưng bát đĩa vào phòng bếp, bé cũng vào
phòng bếp, Lâm Lệ đi đâu bé cũng theo một tấc không dời.
Lâm Lệ đỉnh bảo nó ra ngoài
chơi hoặc muốn bé ra phòng khách xem tivi một lúc, nhưng bé lại không muốn đi,
đôi mắt nhìn thẳng vào Lâm Lệ.
Cuối cùng khi Lâm Lệ giúp thu
dọn xong tất cả bát đũa trên bàn, liền nói vài câu với dì giúp việc, rồi đưa
thằng bé ra khỏi phòng bếp.
Nắm tay bé, Lâm Lệ đưa bé chậm
rãi ra ngoài khuôn viên trong viện, mặt trời chậm rãi ngả về Tây, phần lớn ánh
mặt trời trong viện đã bị nhà cửa chắn lại, bây giờ ở đây lại là một khoảng râm
mát.
Lâm Lệ dẫn thằng bé ngồi xuống
ghế đá, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy, không vui sao?”
Thằng bé nhìn Lâm Lệ, nhìn
chăm chú, một hồi lâu, đôi mắt to tròn đong đầy nước mắt, mếu mếu miệng, nhìn vẻ
mặt kia khỏi phải nó là ủy khuất bao nhiêu, khiến người ta đau lòng biết
bao.
Thấy thế, Lâm Lệ liền vươn tay
xoa xoa khuôn mặt bé, đau lòng hỏi: “Làm sao lại muốn khóc rồi, nói cho dì biết,
lại xảy ra chuyện gì vậy?”
Nghe thấy Lâm Lệ hỏi, nước mắt
vốn dĩ chan chứa trong vành mắt thoáng chốc không kìm được rơi xuống, từng giọt
to như hạt đậu cứ rơi xuống, nghẹn ngào nói: “Dì, có phải con lúc nãy nói sai gì
không?”
Lâm Lệ sửng sốt, hoàn toàn
không biết tại sao thằng bé lại nghĩ như thế, chỉ có thể an ủi nói: “Không có,
Tiểu Bân nói sai khi nào, sao dì lại không biết?”
Hôm nay đứa bé này dường như
rất mẫn cảm và yếu ớt, lao tới ôm chầm lấy Lâm Lệ, nức nở vừa khóc vừa nói: “Dì
không phải mẹ, dì sẽ không đánh con, dì sẽ không quát con, sẽ không lấy kim đâm
con, cũng sẽ không nhốt con lại một mình, sẽ không khiến con sợ, sẽ xem tivi
cùng con, sẽ đọc sách cùng con, cho nên dì không phải mẹ, dì không phải mẹ ….”
(Tiểu Ly: có bà mẹ nào dã man như LN không , đáng chém
a…………….)
Nghe vậy, trái tim Lâm Lệ đau
nhói, như là bị phá nát đến đau đớn, lúc này mới hiểu ý câu ‘dì không phải là
mẹ’ mà nó nói, hóa ra không phải là bài xích chán ghét cô thay thế vị trí của
Lăng Nhiễm ở trong lòng nó, mà chỉ đơn giản là so sánh hai người, phân biệt hai
người rạch ròi, nhưng chính sự phân biệt này lại khiến người ta đau
lòng.
Đưa tay ôm chặt đứa bé ở trong
lòng, nhẹ giọng an ủi bên tai thằng bé: “Được, được, dì chính là dì, dì không
phải là mẹ Tiểu Bân, dì vĩnh viễn là dì của Tiểu Bân.” Cô không biết là rốt cuộc
thì Lăng Nhiễm đã làm chuyện gì, lại có thể làm tổn thương một đứa trẻ như thế,
lại có thể khiến con ruột của mình sợ hãi đến như vậy, thật ra đứa bé đâu có
biết cái gì, nó cũng không đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần cho nó nhận được một phần
quan tâm, một phần che chở, nó sẽ ghi nhớ tất cả trong lòng, cô chính vì như vậy
mà có thể đi vào nội tâm của thằng bé không phải sao?
Nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng bé, Lâm Lệ
an ủi nói: “sau này dì sẽ đọc sách cùng Tiểu Bân, sẽ không quát Tiểu Bân, càng
không đánh Tiểu Bân, luôn luôn tốt với Tiểu Bân, sẽ không để Tiểu Bân đau lòng
và khổ sở.”
Thằng bé ở trong ngực Lâm Lệ,
bởi vì khóc, cả người mềm nhũn, ánh mắt đáng thương hỏi cô: “Có thật
không?”
Lâm Lệ gật đầu, đôi mắt cũng đã
ửng đỏ muốn khóc, nhưng vẫn cố gắng để nín nhịn không cho những giọt nước mắt
kia rơi xuống, cúi đầu khẽ hôn đỉnh đầu thằng bé, cam đoan nói: “Thật, tất cả
đều là sự thật.”
Thằng bé không nói gì nữa, vòng
tay ôm Lâm Lệ lại càng thêm chặt.
Lâm Lệ vỗ nhẹ nó, ngẩng đầu lên
muốn bình ổn lại tâm trạng xúc động, vừa đúng lúc ngẩng đầu lên lại nhìn thấy
ánh mắt của ba Chu đang nhìn cô, chỉ thấy sắc mặt của ba Chu thật nghiêm túc,
đôi lông mày khí khái hơi cau lại, thấy Lâm Lệ nhìn đến, không nói chuyện, chỉ
xoay người đi vào thư phòng.
Mặc dù Lâm Lệ có chút nghi hoặc
nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ nhẹ nhàng vỗ về đứa nhỏ, đau lòng nhìn nó còn
nhỏ mà phải chịu nhiều uất ức như vậy.
Có lẽ vì khóc mệ mỏi quá, thằng
bé cứ tựa vào Lâm Lệ như vậy, không bao lầu liền ngủ thiếp đi.
Khi Chu Hàn từ trong nhà đi ra,
Lâm Lệ đã ôm thằng bé ngủ như thế một lúc lâu khiến cánh tay của cô tê cứng
lại.
Lâm Lệ kéo chăn nhẹ nhàng đắp
lên cho thằng bé, quay đầu liếc nhìn Chu Hàn đứng ở một bên, không nói thêm gì,
trong ánh mắt nhiều nhất cũng chỉ là bất đắc dĩ.
Từ trên giường đứng dậy, chỉ
nhẹ nói một câu, "Đi ra ngoài đi."
Chu Hàn đưa tay kéo cô qua, ánh
mắt nhìn chằm chằm vào mắt cô, hạ giọng hỏi: “Tức giận?”
Lâm Lệ lắc đầu, nhưng không có
lên tiếng.
Đang lúc cô không nói lời nào,
Chu Hàn cho là cô vẫn còn đang tức giận, tưởng là thật liền nói: “Nếu tức giận
thì cứ mắng anh đi