
.” Anh biết tình cảm của cô đối với Tiểu Bân, cũng hiểu bởi vì
đã mất đi một đứa bé, tình cảm cô dành cho Tiểu Bân cũng tuyệt đối không đơn
giản là yêu quý và đồng cảm bình thường.
Nghe vậy, Lâm Lệ không nhịn
được cười khẽ lên tiếng, nhìn anh nói: “Mẹ cũng đã mắng anh, em mắng anh nữa,
thì anh không phải quá đáng thương đi.” Vừa ăn cơm xong, anh đã bị mẹ gọi vào
trong phòng, không cần đoán, cô cũng biết bọn họ nói những chuyện gì với nhau
cũng nói về những thứ gì.
Chu Hàn cũng cười, đưa tay sờ
sờ mặt của cô, nói "Em biết rồi."
Lâm Lệ kéo tay anh xuống, khẽ
thở dài, nghiêng người nhích lại gần trong lồng ngực anh, nói “Chỉ là sau này
không được hung dữ với con như vậy nữa, thằng bé rất yếu
đuối.”
Chu Hàn siết chặt hai tay, cúi
đầu hôn lên trán cô, gật đầu, lên tiếng nói “Được, tất cả nghe theo
em.”
Khóe miệng Lâm Lệ cong lên
thành nụ cười nhàn nhạt, không có nói nữa, hai người cứ đứng ôm nhau như
vậy.
Lúc xế chiều Chu Hàn bị trợ lý
Từ gọi điện thoại về công ty, nhưng mà trước khi đi đặc biệt căn dặn Lâm Lệ bảo
cô chờ anh ở đại viện, buổi tối anh sẽ qua đón cô và Tiểu Bân trở
về.
Sau khi Chu Hàn đi, Lâm Lệ và
mẹ Chu ở trong phòng khách cùng nhau làm việc nhà, lúc sau mẹ Chu lại bị bác
Trương ở cách vách gọi đi, nói là một ít hải sản và hoa quả khô mà lần trước mẹ
Chu nhờ bà ấy mua hộ đã có rồi, bảo bà đi lấy.
Sau khi mẹ Chu đi khỏi Lâm Lệ
có chút nhàm chán, ngắm hoa trong sân một lát, rồi lại quay về
phòng.
Nhẹ nhàng mở cửa đi vào, thằng
bé còn đang ngủ, nhắm mắt lại, lông mi đen kia vừa dài vừa cong, rất đẹp, hô hấp
đều đều không hề có dấu hiểu nào là sắp tỉnh.
Ngồi ở bên giường nhìn thằng bé
một lúc, lúc này mới đứng dậy rời đi.
Trở lại phòng khách lần nữa, mẹ
Chu còn chưa có trở lại, dì quản gia đang bận rộn gì đó trong phòng bếp bận
rộn.
Nhàm chán quá cũng đi xem một
chút, nghĩ tới mình có thể giúp được với cả mình cũng có thể tìm ít chuyện để
làm.
Sau khi tiến vào mới biết được
thì ra là dì quản gia là đang pha trà.
Dì quản gia nghe thấy tiếng
động xoay đầu lại, đúng lúc Lâm Lệ đi vào, cười hỏi “thiếu phu nhân, muốn uống
trà sao? Tôi pha cho cô một chén, đây là đại hồng đào mà ông chủ mang từ Phúc
Kiến về, rất thơm đấy.”
“Dì, gọi tên cháu là được rồi,
đừng có thiếu thiếu gì đó, không tự nhiên.” Lâm Lệ cười nói, nhìn chén trà lưu
ly bày đặt trên khay, nghịch ngợm lè lưỡi, nói: “Cháu không có uống trà, sau khi
uống xong đoán chừng cả đêm không ngủ được.”
Dì quản gia cũng cười, nói “Ừ,
trà này chính là nâng cao tinh thần, nhưng mà nếu uống vào cả đêm không ngủ được
thì vẫn là đừng đừng uống, người không ngủ được sao còn có tinh thần.” Vừa nói
vừa lấy nắp chén trà để lên miệng chén, chuẩn bị mang vào thư phòng cho ba
Chu.
Đang lúc bà muốn đi, Lâm Lệ tò
mò hỏi "đã xong rồi sao?"
“Đúng vậy, lúc trước đã dùng
nước sôi tráng qua một lần rồi, đây là trà lần thứ hai, sẽ uống ngon hơn, uống
vào sẽ không thấy vị đắng chát nữa.” Dì quản gia cũng ở Chu gia mười mấy hai
mươi năm rồi, dĩ nhiên cũng đã pha trà cho ba Chu nhiều năm như vậy, rất có kinh
nghiệm cùng tâm đắc rồi.
Đang lúc dì quản gia bưng trà
từ trong phòng bếp ra, điện thoại trong phòng khách vang lên, hai người mắt nhìn
nhau, Lâm Lệ cười nói “Trà để cháu đưa vào cho ba đi.” Cô cũng không biết trả
lời thế nào, đến lúc cô không xử lý được phải phải gọi dì quản gia đến, phiền
phức không cần thiết.
Dì quản gia gật đầu, đưa chén
trà trong tay cho Lâm Lệ, nói: “bây giờ ông chủ đang ở thư phòng đọc
sách.”
Lâm Lệ gật đầu, vừa nói bưng
trà đi đến thư phòng.
Đến trước cửa thư phòng, đưa
tay gõ cửa thư phòng, đội một lát, bên trong cũng không có lên tiếng, giơ tay
lên gõ gõ lại, cũng lên tiếng gọi “Ba.”
Lại đợi một lúc, bên trong vẫn
không có tiếng động.
Lâm Lệ nghi hoặc nhíu mày lại,
lẩm bẩm “Dì vừa mới nói có thể là ở trong thư phòng a.” Vừa nói vừa đưa tay xoay
cái tay nắm cửa trực tiếp mở cửa ra.
Sau khi mở cửa đi vào, Lâm Lệ
mới phát hiện trong thư phòng cũng không có ai, nhưng mà trên bàn đặt mấy quyển
sách, bên cạnh còn để mắt kính hiển nhiên chứng minh vừa mới có người ngồi trong
thư phòng này.
Đoán là ba Chu chỉ mới đi ra
ngoài, một lát sẽ trở về, không nghĩ nhiều, bưng trà đi đăt lên bàn sách, đến
gần mới nhìn thấy quyển sách để trên bàn vậy mà là “Tư Trì thông
giám”
Nhớ đến lầu đầu tiên cô đến nhà
An Nhiên, trên bàn trong phòng An Nhiên cũng để một quyển sáng này, nghe nói là
quà sinh nhật mà ba Cố tặng cho cô ấy, nói có buồn tẻ thì cũng phải giả bộ làm
trí thức, nhưng mà sau khi mở ra nhìn cổ văn (văn chương cổ đại) khiến cô quáng
mắt, xem qua mấy tờ rồi đóng lại luôn.
Đưa tay cầm lên, nhìn mấy lần,
những câu chữ kia vẫn quen thuộc như cũ, dĩ nhiên cũng làm choáng váng đầu như
cũ, cười cười để xuống lần nữa. Lúc xoay người chuẩn bị rời đi, liếc thấy giấy
tờ ở trên bàn, bỗng dưng dừng lại, chậm rãi xoay người cầm giấy tờ kia
lên.
Khi ba Chu từ phòng vệ sinh trở
lại thư phòng có chút ngoài ý muốn nhìn thấy Lâm Lệ ở trong này, ngoài ý muốn
hơn nữa là thứ cô