
người xấu hổ, nghiêng người quay mặt đi, có chút hờn dỗi
nói: “Mẹ, mẹ nói cái gì vậy?”
“Haha”, xem bộ dáng của cô, Mẹ
Chu lại cười đến vui vẻ, nhìn Lâm Lệ chế nhạo: “Nhìn con kìa, lại còn thẹn thùng
sao, mẹ là người từng trải, có cái gì mà không biết chứ?”
“Mẹ…”. Lâm Lệ hiện tại chỉ muốn
có cái hố để chui xuống
“Haha…”, thấy cô thẹn thùng như
vậy, Mẹ Chu cũng không trêu chọc gì thêm nữa, nhìn qua thân thể cô rồi nói: “Con
và Chu Hàn đều là con một, nếu muốn sinh thêm thì chính sách vẫn cho phép mà, vì
vậy về chuyện này hai con định tính sao?”
Lâm Lệ vẻ mặt không được tự
nhiên, cúi đầu nói: “Bọn con, bọn con còn chưa nghĩ đến chuyện này”. Lâm Lệ quả
thật rất xấu hổ, cô với Chu Hàn, đừng nói đến chuyện tạm thời còn chưa muốn, về
sau cũng nhất định là không muốn, dù sao thì chuyện cũng không phải như
vậy.
Nói về việc này, Mẹ Chu có vẻ
hưng phấn, kéo tay Lâm Lệ trò chuyện, “Có thể quyết định mà, sang năm tiểu Bân
bắt đầu đi học tiểu học rồi, con với Chu Hàn cũng nên có một
đứa”
Lâm Lệ không biết nói gì, chỉ
có thể gượng cười.
Mẹ Chu càng nói càng hăng, kéo
tay nàng không ngừng vẽ ra kế hoạch tương lai có con cái, tưởng tượng trong nhà
có thêm trẻ con sẽ tưng bừng náo nhiệt như thế nào.
Lúc hai người mơ màng ngồi trầm
tĩnh tự suy nghĩ đều không có phát hiện, tiểu Bân vừa rồi còn ngồi bên cạnh xếp
gỗ, giờ đang thận trọng giương đôi mắt to nhìn chằm chằm qua
đây.
Lâm Lệ thấy Chu Hàn đi từ thư
phòng ra giống như thấy vị cứu tinh, bỗng nhiên đứng dậy: “Chu Hàn, anh cũng ba
nói chuyện xong rồi à?”, Nói xong, lại vô cùng thân thiết vươn ra kéo cánh tay
của anh.
Chu Hàn hơi hơi sửng sốt vài
giây, nghi hoặc nghiêng đầu nhìn cô.
Lâm Lệ quay lưng lại với mẹ
Chu, nháy mắt với Chu Hàn, miệng mấp máy ý bảo về nhà.
Ở
bên này Chu Hàn còn chưa hiểu ý, mẹ Chu đã tiến đến mở miệng trước một bước: “A
Hàn, tối nay con với Lâm Lệ ở lại đây đi, giờ muộn rồi lái xe về cũng không
tiện”
Nghe thế Lâm Lệ mãnh liệt nháy
mắt với Chu Hàn bảo từ chối, cô sợ mẹ Chu lại tiếp tục nói tới chủ đề sinh con
đẻ cái.
Chậm rãi thu hồi ánh mắt, lướt
qua người cô hướng về phía mẹ Chu gật đầu: “Dạ, được”
Lâm Lệ cho rằng anh hiểu sai ý,
đưa tay kéo kéo quần áo Chu Hàn
Chu Hàn nghiêng đầu nhìn cô một
cái, miệng khe khẽ động, ôn nhu hỏi: “Em và mẹ vừa nói chuyện gì mà vui vẻ
vậy?”
Mẹ Chu nghe xong mặt vui mừng,
Lâm Lệ lại đỏ bừng mặt, buông tay Chu Hàn ra: “Em, em đi vệ sinh”. Sao đó vội
vàng xoay người đi tới nhà tắm.
Ở
phía sau mẹ Chu nhìn bóng dáng cô vội vàng rời đi, cười không ngừng: “Da mặt
mỏng thật, còn thẹn nữa chứ”.
“Thẹn thùng cái gì vậy mẹ?” Chu
Hàn tò mò hỏi
Mẹ Chu thu hồi ánh mắt, ái muội
nhìn anh một cái, sau đó ngồi xổm xuống, hôn lên mặt cháu trai rồi nói: “Chúng
ta vừa nói tới chuyện các con nên sinh cho tiểu Bân một em trai hoặc em gái cho
nó đỡ phải chơi một mình”.
Chu Hàn sửng sốt, cười cười,
cũng không nói gì thêm.
Trong phòng, Lâm Lệ buồn bực
ngồi ở đầu giường, vốn nghĩ rằng chỉ đến đây ăn cơm, sau đó mang cậu nhóc trở
về, như vậy cô với Chu Hàn sẽ bớt xấu hổ, không ngờ sự tình diễn biến thế này, ở
lại đây, lại nghĩ tới buổi tối cô với Chu Hàn phải ngủ cùng một giường, làm cô
xấu hổ muốn chết.
Lúc Chu Hàn trở về phòng, Lâm
Lệ vẫn còn đang rối rắm nghĩ đến chuyện buổi tối đi ngủ thế nào, thấy anh tiến
vào, đóng cửa, cô chất vấn: “Nè tại sao anh lại đáp ứng mẹ ở lại đây, giờ cũng
không phải là khuya lắm”
Chu Hàn nhìn cô một cái: “Tôi
hơi mệt, buổi tối không muốn lái xe về nữa”. Nói xong cầm quần áo trước kia của
mình ở trong tủ đi vào phòng tắm.
Lâm Lệ bĩu môi, nhỏ giọng nói:
“Người mệt là tôi đây nè”
Nhưng đã đến nước này, Lâm Lệ
cũng đành cam chịu, tránh cho việc xấu hổ, trong khoảng thời gian Chu Hàn tắm
rửa cô cũng chẳng thay áo ngủ, chỉ bỏ áo khoác ra, nằm luôn lên
giường.
Khi Chu Hàn từ phòng tắm đi ra,
Lâm Lệ đã ở trên giường nhắm mắt giả vờ ngủ
Cũng không muốn vạch trần cô,
hôm nay đúng là anh cảm thấy khá mệt mỏi, xốc chăn lên, trèo lên giường từ phía
kia, tắt đèn nằm cạnh cô.
Một hồi lâu sau Lâm Lệ chậm rãi
mở mắt, chỉ thấy trước mặt căn phòng tối thui, đang lúc lắng nghe nhịp thở vững
vàng của Chu Hàn thì thấy tiếng Chu Hàn từ phía sau: “Lâm Lệ, chúng ta thử yêu
nhau đi”
“Lâm Lệ, chúng ta thử yêu nhau đi.”
Hai mắt Lâm Lệ vốn còn chút
sương mù phút chốc mở to, một chút buồn ngủ trong nháy mắt hoàn toàn mất tăm. Cô
vừa mới nghe nhầm đi?
Cảm giác bầu không khí trong
phòng dường như thoáng cái trở nên lúng túng, hô hấp của Lâm Lệ vốn theo quy
luật giờ cũng trở nên dồn dập, xem chừng thật là bị câu nói vừa rồi của Chu Hàn
hù dọa.
Hơn nửa ngày, Lâm Lệ cũng chưa
mở miệng nói một câu, giọng điệu vừa rồi của anh quá nghiêm trang, cô không thể
coi như không có việc gì quay đầu lại nói với anh “Anh nói đùa
sao?”
Không biết nên mở miệng như thế
nào, cuối cùng Lâm Lệ nhắm mắt lại quyết định giả vờ ngủ, làm như không nghe
thấy lời anh nói, như vậy sẽ không phải phiền não nên đáp lời như thế
nào.
Chu Hàn không mở miệng nữa, có
lẽ t