
hàng không cũng không tích cực tự đề cao mình tới thế. Hiện giờ mình đem toàn bộ
bản thân, tự đề cử cho người chồng tương lai, việc hệ trọng cả đời dĩ
nhiên phải dùng toàn bộ sức lực mà đi tranh thủ, nhưng nhỡ ra anh ta từ
chối thì cô biết làm sao bây giờ ? Không được, cô không nên nghĩ đến khả năng bị từ chối, cô phải có lòng tin, nhất quyết cô sẽ làm được !
Bài tự giới thiệu tràng giang đại hải của cô khiến anh rất đỗi ngạc
nhiên, ngẩn ra một lúc mới đặt câu hỏi về một chi tiết trong đó. « Cô
không biết làm nũng ? »
« Ơ… đúng thế, chồng chưa cưới cũ của
tôi có nói, anh ta ghét nhất việc tôi không biết làm nũng… » Nói tới
đây, toàn bộ sự hùng hồn của cô bay đi đâu hết cả. Không thể không thừa
nhận, bản thân cô hơi thiếu chút quyến rũ của nữ giới, không biết cách
lùi một bước để tiến ba bước, trái phải đúng sai luôn luôn rõ ràng,
khiến đàn ông khó tránh khỏi cảm thấy bị áp lực. Nhưng vấn đề là từ nhỏ
cô đã sớm có tác phong và kỷ luật của một người điều hành : hết làm lớp
trưởng tới làm trưởng phòng, cá tính vô cùng lý trí đã sớm định hình,
bảo làm sao cô có thể làm nũng được cơ chứ ?
Nhìn đến vẻ mặt bi
thương của cô, Phó Lập Đường bỗng có chút đau lòng thay. Anh còn nghĩ
người phụ nữ nào cũng đều nhõng nhẽo nũng nịu, đấy không phải đặc quyền
của họ hay sao ? Còn có đám trẻ con học sinh trong trường cũng y hệt, cả gái lẫn trai đều thích làm nũng, anh đã sớm quen bị người khác nhõng
nhẽo, vì dù sao anh cũng là hiệu trưởng, là người đứng đầu mấy ngôi
trường liền a.
« Quế Dung rất thích làm nũng. » Anh không an ủi cô thế nào, chỉ có thể thốt ra một câu vô thưởng vô phạt.
Liên Dật Linh vừa nghe càng thêm uể oải, ngay cả cô bé kia cũng giỏi
hơn cô điểm đó, cô còn có điểm nào có thể kiêu ngạo đây ? Nhưng ở thời
điểm quan trọng này, cô vẫn không thể dập tắt uy phong của chính mình
được. « Được rồi, lúc nào đó tôi sẽ tìm em ấy học vậy. Nhưng anh nói cho tôi cái đã, anh có định sẽ kết hôn sinh con đẻ cái không đấy ? »
« Có, nhưng mà… » Số đối tượng người khác từng giới thiệu cho anh có
thể dùng từ ‘hàng đống’ để miêu tả, tiếc là em gái anh vẫn luôn không
thích họ, chọn tới chọn lui rốt cuộc tới giờ anh vẫn chưa thể kết hôn.
Nhưng nếu đối tượng là cô cựu tiếp viên hàng không này, dường như sẽ có
cách để thu phục lòng của Quế Dung chăng ? Không biết vì sao, anh có
lòng tin với Liên Dật Linh trong chuyện này, có thể là chính anh cũng đã bị thu phục rồi chăng ?
« Ít nhất, giờ tuổi tác anh không còn
nhỏ nữa, nếu ai cũng như anh không nhanh chóng sinh vài đứa, về sau
trường học của anh sẽ có ai đến học nữa chứ ? »
Cuộc tấn công
trên mọi mặt trận như thế khiến anh không thể không bội phục, anh sợ
nhất chính là không có học sinh tới trường. Quả thật nếu ai cũng không
chịu sinh con cái, trường học của anh chỉ có nước đóng cửa. « Cô nói
cũng đúng, có điều… »
« Anh muốn sinh mấy đứa, nói tôi nghe xem
nào ? » Cô lôi một cuốn sổ từ trong túi ra, thêm một cây bút, sẵn sàng
ghi chép như cảnh sát đang thẩm vấn vậy. (ack)
« Ơ… hai ba đứa gì đó… » Anh sợ nhất là mình có vẻ quá đỗi tham lam, phụ nữ bây giờ hình như không thích sinh con cho lắm.
« Tôi cũng có ý nghĩ như thế, ít nhất hai đứa, nhiều nhất ba đứa, sinh
đủ thì đi triệt sản, dĩ nhiên người triệt sản là anh, không phải là tôi. »
« Không thành vấn đề, tôi đồng ý. » Đàn ông triệt sản dễ dàng nhanh chóng hơn nữ giới rất nhiều, không cần nằm viện, ngay trong ngày
có thể hồi phục về nhà, sao lại có thể để cho phái nữ chịu khổ sở chứ ?
(Tốt bụng quá đi, anh này rất lý tưởng nha !)
Thật tốt quá, hai người có vẻ rất thích hợp nha ! Cô tiếp tục hỏi. « Anh có thói quen gì đặc biệt trong cuộc sống không ? »
« Ack… mười một giờ đi ngủ, sáng sáu giờ rời khỏi gường, thời gian rảnh có thể chạy bộ, không có sở thích nào không tốt, chỉ có thích lưu giữ
sách vở và băng đĩa nhạc thôi. »
Sách vở với băng đĩa nhạc ?
Liên Dật Linh rất ít khi mua mấy thứ vô dụng này, nhưng ít ra còn tốt
hơn nhiều so với hút thuốc cờ bạc rượu chè, cứ để anh ta tiêu tiền thoải mái cũng không sao. Đàn ông mà, luôn có một đứa trẻ ẩn bên trong. « Có
loại đồ ăn nào không thích ăn không ? » (đúng là cảnh sát thẩm vấn a
=)))
Cơ bản mà nói anh không kiêng cữ ăn uống gì cả, chỉ cần ăn
no là được. « Tôi không thích đồ ăn quá dầu mỡ hay quá cay, còn thì
không vấn đề gì. »
« Đã biết ! » Bước đầu quen biết đến đây là
được rồi, dù sao về sau họ còn ối thời gian tìm hiểu tiếp. Cô cất cuốn
sổ đi, đứng dậy thong thả nói. « Mai là thứ bảy, cuối tuần nghỉ, anh có
rảnh không ? Chúng ta đi chụp ảnh cưới. » (Tác phong làm việc vô cùng
nhanh nhẹn quyết đoán =))=)))
« Tôi cũng rành… mà khoan đã, cô vừa bảo gì cơ ? » Anh có nghe nhầm không ? Bọn họ đã phát triển tới mức đó khi nào vậy ?
« Đây là danh thiếp của cửa hàng áo cưới, anh không cần mang theo gì
hết, chỉ cần vác người đến là được. Sáng mai bảy giờ tôi chờ anh ở bên
ngoài cửa hàng nhé. » Cửa hàng áo cưới là do chính cô đi chọn, nhân viên chụp ảnh với hóa trang đều không biết mặt chú rể ra sao, nên