
á, vừa đúng vị, mà cô chờ đợi không phải chính là điểm thật thà vừa đúng này hay sao ?
« Cám ơn cô. Không biết hiện giờ cô quyết định sẽ làm thế nào ? Nếu có điều
gì tôi có thể làm để bồi thường bù đắp cho cô, xin cô cứ nói. » Sự thể
xảy ra cho tới giờ, trong lòng anh cảm xúc mãnh liệt nhất ngoài sự thất
vọng còn có cảm giác áy náy. Em gái anh khiến anh thất vọng, còn Liên
tiểu thư khiến anh áy náy khôn nguôi. Mặc cho cô ấy đòi bồi thường là
gì, anh sẽ hết sức cố gắng thực hiện.
Bingo, cô đang chờ chính
là những lời này a ! Cô buông chén trà trong tay xuống, nhìn anh mỉm
cười. « Tôi đã quyết định, sẽ y theo kế hoạch cũ mà kết hôn ! »
« Hả ? » Anh không hiểu lắm, tối qua không phải cô đã nói không cần tiếp
tục với Lô tiên sinh kia nữa mà ? Đã tới nước này, cô định tìm một chú
rể ở đâu ra kia chứ ? Còn nữa nha, tại làm sao mà cô cứ dùng ánh mắt như sói đói nhìn cừu non, như thợ săn nhìn con mồi mà chăm chú vào anh thế ? Không lẽ… ý cô là…
« Đúng thế, tôi muốn kết hôn với anh ! » Cô
chỉ tay về phía anh, nở một nụ cười tươi tắn khiến cả gương mặt bừng
sáng. « Anh đã bảo phải bồi thưởng tổn thất bù đắp mất mát cho tôi mà.
Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy ! » (Há há, chít anh rồi nhá, ai bảo
phát biểu sớm quá làm chi… :D)
Cô không biết vì sao anh vẫn chưa bị cô gái nào khác cướp về nhà, nhưng cô tin vào trực giác của mình.
Anh chính là đối tượng tốt nhất, có thể giúp cô kết hôn trước năm ba
mươi tuổi, có thể đối diện với ba mẹ cùng bạn bè cô mà không vấn đề gì,
có thể không cần hủy bỏ áo cưới và khách sạn, tất cả đều sẽ vẫn hoàn mỹ
như cũ ! Tuy họ mới gặp nhau lần thứ ba, nhưng anh ta đã khiến cô có một loại cảm giác an toàn, còn có một sự hấp dẫn kỳ lạ nữa. Chuyện xảy ra
tới giờ đã phủ định hoàn toàn mọi nguyên tắc từ trước tới nay của cô,
chồng chưa cưới yêu nhau ba năm cũng không nhất định có thể tin cậy
được. Cuộc sống luôn chứa đựng điều bất ngờ, nếu có thể phóng tay đánh
cuộc một phen, không có gì tiếc nuối về sau là được.
« Nhưng mà… nhưng mà chúng ta mới quen nhau có vài ngày… » Lần đầu tiên trong đời
bị con gái cầu hôn, trong lòng Phó Lập Đường hoảng hốt không khác gì một thiếu nữ trong trắng e lệ, tim đập mãnh liệt, nhiệt độ cơ thể tăng vọt, hai má còn có chút cảm giác nóng bừng. Bình tĩnh mà nói, Liên tiểu thư
quả thật là một cô gái rất tốt, từ ngoại hình, khí chất tới tính cách
đều khiến người khác không ngớt ngợi khen. Nhưng anh chưa hề có chút nào chuẩn bị về mặt tinh thần, hơn nữa hai người quen nhau chưa lâu, làm
sao anh có thể tùy tiện đồng ý cô chứ ?
Sớm
đoán được anh sẽ có cách phản đối, không vấn đề gì, cô đã chuẩn bị đâu
vào đó cả mới tới chứ, lập tức đưa ra kiểu mẫu của người xưa. « Trước
kia không phải mãi tới hôm cưới, cô dâu chú rể mới có thể nhìn thấy nhau sao, nếu họ có thể sống với nhau tới trăm tuổi bạc đầu, không lẽ chúng
ta lại thua họ ? »
« Nhưng… nhưng vấn đề có phải là thắng hay thua đâu ? » Anh rất phục sự dũng cảm của cô, nhưng vẫn khó mà theo được.
« Anh có biết, em gái anh có hội chứng ‘yêu anh trai’ không hả ? »
« Trước đây thì không, giờ tôi mới biết. » Nói cũng thật đáng buồn, nếu không phải Liên tiểu thư sáng suốt nhìn ra, chỉ sợ cả đời anh vẫn không hề hay biết ấy chứ.
« Anh mà không mau chóng kết hôn, cả đời cô ấy sẽ vẫn mải miết tìm bóng dáng anh trong đám đàn ông cho mà xem ! »
Cô đã nhận ra, ông anh trai này vô cùng có tinh thần trách nhiệm, sẽ
không ngồi yên mặc cho em gái đùa giỡn với cuộc đời như thế, sẽ rất thảm thiết nếu cô ấy không tìm thấy tình yêu đích thực của mình. Lý do này
mà đưa ra đảm bảo thuyết phục anh ta dễ ợt.
« Cô nói cũng đúng. » Phó Lập Đường không thể không gật đầu, tính cách em gái anh quá ngây
thơ, vốn không hề biết tự bảo vệ, nói không chừng con bé vẫn sẽ tiếp tục chơi trò tìm đàn ông lớn tuổi làm tình nhân, nhỡ ra gặp phải kẻ xấu
bụng dạ đen tối, nhỡ bị bán đi hay bị bắt làm việc cho người ta, cha mẹ
anh trên trời có linh thiêng cũng sẽ không cách nào chấp nhận nổi.
Càng nghĩ, anh lại càng cuống quít và tự trách bản thân. Tất cả đều do
anh không hiểu hết tâm lý của con gái, không biết làm cách nào chữa trị
cái chứng quái quỷ này. Nếu có một người ‘chị dâu’ tốt, có lẽ sẽ tốt hơn cho Quế Dung chăng ? Dù sao phụ nữ mới là người hiểu tâm lý phụ nữ
nhất, Liên tiểu thư nhìn qua cũng biết là một người thông minh, tinh tế, tuy có chút xúc động, nhưng vẫn tỏ ra vô cùng quyết đoán. Có lẽ cái ý
kiến điên khùng này cũng đáng suy xét kỹ xem sao.
« Anh cứ nhìn
mà xem, trước mắt, người thích hợp nhất, có thể kết hôn với anh nhất
ngoài tôi còn ai nữa đâu ? Tôi có sức khỏe tốt, đầu óc thông minh, gia
đình trong sạch, cần thì biết làm việc nhà, đạo nghĩa quản lý tài chính
trong gia đình tăng thu giảm chi cũng tốt, làm việc bảy năm tiết kiệm
được ba trăm vạn tệ, trừ việc không biết làm nũng ra thì quả thật không
có khuyết điểm nào, anh còn lo cái gì ? »
Liên Dật Linh vỗ ngực, dáng vẻ hoàn toàn tự tin ‘không phải tôi thì ai
bằng’. Lần trước khi cô thi vào hãng hàng không làm tiếp viên