
đi dạo siêu thị gần đó, mua chút
thực phẩm, thuận đường đi xe điện ngầm về nhà. Đang lúc cô vừa đi vừa
thầm tính xem buổi tối ăn cái gì thì một chiếc Volkswagen Phaeton bất
chợt chạy đến bên cạnh cô.
Chử Điềm bị chiếc xe này làm giật
mình, đến khi cô thấy rõ chủ xe là ai, nhất thời híp mắt lại. Là tên
Triệu Hiểu Khải, anh ta hạ cửa kính xe chạy xuống, gỡ mắt kiếng ra, cào
cào mái tóc tự cho là rất điển trai, sau đó nở một nụ cười với cô.
Chử Điềm nhìn anh ta, thiếu chút nữa không nhịn được bật cười. Mấy ngày
không gặp, kiểu tóc vốn nghiêm chỉnh đã biến thành phong cách mào gà,
còn làn da trông trắng nõn mịn màng không biết đã được tẩy đi bao nhiêu
lớp da chết nữa. Tóm lại, từ trong ra ngoài hiện rõ vẻ ẻo lả như phụ nữ.
Nhìn anh ta, Chử Điềm cảm thấy khó chịu từ tận đáy lòng, nhất là hôm trở về
từ thành phố T, tên này ngồi sau cứ giơ chân đạp vào ghế của cô, thật sự rất ghê tởm. Nhưng mà dù sao cũng là đồng nghiệp, cô kiềm chế sự phản
cảm lại, ra vẻ thoải mái, thờ ơ bắt chuyện chào hỏi với anh ta:
"Có chuyện gì không?"
"Đi đâu thế? Thuận đường tôi đưa em đi." - Triệu Hiểu Khải nhiệt tình mời cô lên xe.
Chử Điềm không đủ khả năng đón nhận lời mời của gã này.
Cô cười, nói: "Cám ơn anh, chúng ta không thuận đường, anh đi trước đi."
"Còn so đo chuyện này với tôi à? Tôi đặc biệt chở em thôi, được không?"
Nói hay thật, giống như việc anh ta chở cô là chuyện đáng vinh hạnh lắm
vậy. Chử Điềm nén nỗi kích động muốn quắc mắt, nói với anh ta:
"Thật không dám phiền anh, tôi đi vài bước đã đến trạm tàu điện ngầm
rồi, vừa nhanh vừa tiện còn không bị kẹt xe. Anh về nhà cần thận nhé."
Dứt lời, cô bỏ lại anh ta, đi thẳng về phía trước. Nhưng chưa đi được mấy
bước, Triệu Hiểu Khải đã xuống xe đuổi theo. Anh ta níu tay Chử Điềm:
"Đừng đi mà, tôi còn có chuyện chưa nói với em nữa."
Bị anh ta chạm vào, Chử Điềm sởn hết gai ốc. Phải biết rằng sau sự việc
"thúc vào chỗ ngồi" lần đó, cô đã gặp ác mộng hai ngày liền. Chử Điềm
gạt phăng tay anh ta ra, vẻ mặt cũng trở nên lạnh lùng:
"Đừng đụng tay đụng chân, có chuyện gì cứ nói."
Triểu Hiểu Khải nhìn chằm chằm cô trong giây lát, bỗng cười bất cần đời: "Không phải chứ Chử Điềm? Còn giả bộ vậy nữa hả?"
"Tôi giả bộ cái gì chứ?" - Cô lạnh lùng phản bác.
"Được." - Triệu Hiểu Khải hơi mất kiên nhẫn - "Tôi hỏi em, em nhận ra tôi thích em đúng không?"
"Thật xin lỗi nhé." - Chử Điềm cười ha ha hai tiếng - "Tôi đã kết hôn rồi."
"Tôi biết, không phải là một tên lính nghèo thôi sao?" - Triệu Hiểu Khải
dửng dưng như không - "Tôi nói với em này Chử Điềm, bây giờ đi lính
chẳng đáng giá đâu, bản thân không được tự do không nói, mỗi tháng chỉ
có chút tiền lương ít ỏi. Em xem lại bản thân em đi, em có thể chịu được cực khổ sao? Với số tiền lương còm cõi của chồng em có thể nuôi sống
được em không?"
Chử Điềm thờ ơ nhìn anh ta: "Cám ơn anh, dù tôi chết đói cũng không phiền anh quan tâm."
"Được, coi như là em kiên cường đi." - Triệu Hiểu Khải nhướng mày, bỗng hạ
giọng nói với cô - "Cho dù em có thể chịu được nghèo khó, nhưng chồng em hai ba tháng không về, em cũng chịu được à?"
Anh ta nói xong, ánh mắt bỗng sáng ngời:
"Nói thật đó Chử Điềm, tôi rất thích em, nếu em thật sự không muốn theo tôi
thì tôi có thể lén lút dốc chút sức lực miễn phí giúp chồng em cũng
được..."
Lời còn chưa dứt đã bị Chử Điềm tát một bạt tay.
Triệu Hiểu Khải chưa kịp phòng bị nên bị ăn tát mạnh đến tai bị ù luôn,
thiếu chút đã ngã lăn ra đất. Sau khi anh ta đứng vững, ôm mặt, nhìn Chử Điềm có chút khó tin, muốn chửi ầm lên, nhưng hành động vừa rồi đã
khiến người xung quanh chú ý, chỉ có thể hạ giọng chất vấn:
"Chết tiệt, cô dám đánh tôi à?"
"Tôi đánh cái loại mồm chó không mọc được ngà voi như anh đó."
Chử Điềm hất cằm lên, lạnh lùng nói:
"Tôi niệm tình anh là đồng nghiệp, không muốn vạch mặt anh, nhưng không ngờ
anh lại là hạng người không biết xấu hổ như vậy. Triệu Hiểu Khải, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tôi nói với anh. Thứ nhất, chồng tôi cao hơn anh, đẹp trai hơn anh và còn đàn ông hơn anh gấp cả vạn lần,
tôi bị mù mới thích anh. Thứ hai, từ nhỏ đến lớn cái tôi không thiếu
nhất là tiền. Cuối cùng cũng là điều quan trọng nhất, hôn nhân của lính
là được bảo vệ, cũng không thể tùy tiện chửi bới quân nhân, chỉ điều
này thôi cũng đã đủ để kiện anh rồi. Anh không cần sĩ diện là chuyện của anh, nhưng tôi khuyên anh, sau này đừng có ý đồ gì với tôi nữa, nếu
không anh tự gánh chịu hậu quả."
Những lời này cô gằn từng
chữ từng chữ, Triệu Hiểu Khải nghe đến mức đần ra, chờ anh ta kịp phản
ứng, Chử Điềm đã quay người đi xa rồi.
Về đến nhà, Chử Điềm
mới thở phào nhẹ nhõm. Cô xòe tay ra, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Mới
vừa rồi thật sự cô hơi lo lắng, sợ Triệu Hiểu Khải tức nước vỡ bờ, tuy
cô đã lường trước anh ta chẳng có can đảm đó.
Chử Điềm lấy
lại tinh thần, phát hiện ra mình chẳng hề đói bụng chút nào. Từ bỏ ý
định nấu cơm, cô quyết định gọi điện thoại cho Từ Nghi trước. Cô như vậy cũng được xem là bị kinh sợ, muốn làm nũng để được anh dỗ dành an ủ