Snack's 1967
Bẫy Tình Tình Bẫy

Bẫy Tình Tình Bẫy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324543

Bình chọn: 9.00/10/454 lượt.

ại, lập tức muốn đoạt cô trở về nhưng lại bắt gặp ánh mắt sắc lạnh như tên bắn của Thẩm Mục Phạm. “Anh Liên, người của Thẩm Mục Phạm tôi còn cần người khác đưa về sao.”

Bạch Chi Âm đang giãy giụa trong lòng anh, nghe thế thì cứng đờ người, mắt đầy vẻ kinh ngạc. Người của anh là có ý gì? Lẽ nào…

Phát hiện cô đang thất thần, Thẩm Mục Phạm mỉm cười rồi kèm cô đi về phía trước. Liên Hi thấy thế thì không nghĩ ngợi nhiều, vội vàng bước tới chặn lại. “Xin lỗi, anh không thể dẫn cô ấy đi.”

Thẩm Mục Phạm à một tiếng, khẽ nheo mắt lại, giọng ẩn chứa vẻ sắc lạnh. “Có thể hay không không phải do anh quyết định.”

Mặc dù giọng của anh còn lạnh hơn là không khí ở Siberia nhưng Liên Hi vẫn không hề sợ hãi. “Cũng không phải do anh quyết định.”

Thẩm Mục Phạm nhướng mày lên, thầm khen ngợi dũng khí và sự gan dạ của Liên Hi. Có điều sự bảo vệ Liên Hi dành cho Bạch Chi Âm cũng đã thành công kích thích sự háo thắng của đàn ông trong anh.

“Vậy anh cảm thấy ai có thể quyết định được?” Anh lơ đãng mỉm cười, hỏi.

“Đương nhiên là Âm Âm.” Liên Hi đưa mắt nhìn sang Bạch Chi Âm đang ở trong lòng anh.

Âm Âm? Bàn tay đang ôm cô bỗng siết chặt hơn. Anh cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, đôi môi mỏng nở một nụ cười nhẹ. “Vậy em nói xem có muốn đi với tôi không, Âm Âm?”

Rõ ràng là anh đang cười, giọng cũng hết sức nhẹ nhàng nhưng Bạch Chi Âm lại cảm thấy lạnh đến nổi cả da gà. Đặc biệt là khi anh lặp lại tên cô, cô càng cảm thấy lạnh sống lưng và không khỏi hoài nghi rằng nếu cô nói ‘no’ thì phải chăng anh sẽ bóp chết cô.

Anh cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, đôi môi mỏng nở một nụ cười nhẹ. “Vậy em nói xem có muốn đi với tôi không, Âm Âm?”

Rõ ràng là anh đang cười, giọng cũng hết sức nhẹ nhàng nhưng Bạch Chi Âm lại cảm thấy lạnh đến nổi cả da gà. Đặc biệt là khi anh lặp lại tên cô, cô càng cảm thấy lạnh sống lưng và không khỏi hoài nghi rằng nếu cô nói ‘no’ thì phải chăng anh sẽ bóp chết cô.

Bạch Chi Âm cân nhắc rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu. “Tôi không muốn đi theo anh.” Trải qua chuyện hôm nay, cô càng cảm thấy người đàn ông này quá nguy hiểm, cô không thể nào khống chế được, nên chạy là thượng sách.

Nhưng điều bất ngờ là Thẩm Mục Phạm bị cô từ chối thẳng mặt thế mà vẫn không hề nổi giận, ngược lại chỉ khẽ nhún vai, rút bàn tay đang đặt trên chiếc eo thon của cô về. “Anh Liên nói rất đúng, nếu em đã không đồng ý thì tôi cũng không thể miễn cưỡng.”

Bạch Chi Âm rất bất ngờ, nhưng cũng cảm thấy có chút gì đó mất mát vì sự buông tay quá dễ dàng của anh. Đồ không có thành ý, vừa nãy thôi còn khăng khăng nói cái gì mà cô là người của anh ta, thế mà một giây sau đó đã giả vờ làm quân tử. Mắng thầm xong, cô lại tự trách mình quá ngốc, rõ ràng đã biết anh ta là kẻ dễ thay đổi mà còn ngỡ rằng anh ta đã thích mình chỉ vì vài ba câu nói, một ít hành động thân mật của anh ta.

Nghiến răng lườm Thẩm Mục Phạm một cái, Bạch Chi Âm cố nén nỗi căm tức đang sôi trào trong bụng, kéo lấy Liên Hi đi một mạch, không thèm quay đầu lại, lòng thầm phát lời thề rằng nếu còn để ý tới Thẩm Mục Phạm nữa thì cô chính là con heo.

Xe chạy đi, Liên Hi thông qua kiếng chiếu hậu để nhìn Thẩm Mục Phạm vẫn đang đứng trước cửa quán bar, có chút đăm chiêu. Mãi đến khi không thấy bóng dáng của anh nữa, Liên Hi mới nghiêng đầu qua liếc nhìn Bạch Chi Âm đang giận sôi máu, hỏi: “Cô và anh ta làm sao vậy?”

“Không sao cả.” Bạch Chi Âm giận dỗi. “Tôi không có chút quan hệ gì với anh ta hết.”

Liên Hi nhướng mày, nói trúng tim đen của cô. “Anh ta hôn cô.”

Nhắc tới chuyện này, Bạch Chi Âm càng thêm tức tối. “Hôn gì mà hôn, tôi coi như bị chó căn thôi.”

Liên Hi cong môi cười. “Nụ hôn đầu trao cho chó, nghe có vẻ không hay lắm nhỉ.”

Bạch Chi Âm lườm cho Liên Hi một cái thật dữ dằn. “Anh đang cố tình chọc tức tôi đấy hả?”

“Không có.” Liên Hi lắc đầu. “Tôi chỉ muốn nhắc nhở hữu nghị rằng chó sẽ không dễ gì cắn càn đâu.”

“Là sao?” Bạch Chi Âm không hiểu.

Cô cực kỳ thông minh, nhưng lại quá ngây ngô trong chuyện tình cảm. Liên Hi thở dài, không vòng vo với cô nữa. “Tôi cảm thấy anh ta thích cô rồi.”

Anh cứ tưởng rằng nghe được những lời này thì Bạch Chi Âm sẽ hưng phấn, dù sao đây cũng chính là mục đích của cô, thế nhưng cô chỉ bĩu môi khinh bỉ. “Thôi đi, đầu óc anh ta có vấn đề nên thỉnh thoảng lại lên cơn điên ấy mà, tôi không dám tự cho là đúng nữa đâu.”

Liên Hi biết cô đã gặp nhiều trắc trở trong chuyện Thẩm Mục Phạm nên mới thế. Nhưng bằng sự hiểu biết giữa đàn ông với nhau, anh cảm thấy thái độ của Thẩm Mục Phạm đối với cô đêm nay rất khác với thường ngày. Anh vốn định nhắc cô thêm lần nữa nhưng Bạch Chi Âm đã giơ tay lên tỏ ý ngăn lại.

“Được rồi, tôi không muốn nghe tới cái tên này nữa, anh đừng nhắc tới làm gì.” Nói xong, dường như thấy vẫn chưa đủ, cô còn bổ sung thêm. “Sau này nếu ai nhắc tên anh ta trước mặt tôi thì tôi ghi thù người đó.”

Thấy mặt cô có vẻ rất nghiêm túc nên Liên Hi đành phải dừng đề tài này lại, hỏi sang chuyện khác. “A Lãng nói chiều nay Mã Thụy Binh động tay động chân với cô?”

Bạch Chi Âm nhíu mày tỏ ý ghê tởm. “Bị nắm tay thôi.” Nó