
lên tiếng gọi: “Âm Âm, cô còn nghe đấy chứ?”
Bạch Chi Âm giật mình, trả lời: “Tôi đây.”
Liên Hi vừa định lên tiếng thì đột nhiên màn hình thay đổi, trên TV xuất hiện một nữ phóng viên, còn đối diện với cô ta là nam chính trong vụ này, Thẩm Mục Phạm.
“Chủ tịch Thẩm, xin hỏi anh và cô Bạch đang yêu nhau đúng không?” Nữ phóng viên đưa micro đến trước miệng của anh.
Thẩm Mục Phạm đưa tay vờ như che ống kính lại, mỉm cười thật nhẹ, không phủ nhận cũng không thừa nhận mà hỏi ngược lại: “Cô nghĩ sao?”
Câu trả lời mờ ám ấy khiến cho người ta càng tưởng tượng phong phú hơn, nữ phóng kiên phát giác ra tin tức thú vị nên vội vàng truy hỏi: “Không lâu trước đây có phóng viên chụp được ảnh anh đang cầu hôn cô Bạch, chuyện này có thật không?”
Khóe môi của Thẩm Mục Phạm lại nhếch lên, làm ra vẻ rất khó xử: “Chuyện này… tôi không tiện trả lời.”
“Tại sao vậy?” Nữ phóng viên vẫn chưa chịu thôi, dò hỏi: “Chẳng lẽ cô Bạch không nhận lời?”
Thẩm Mục Phạm đưa tay lên vuốt cằm, giả vờ tức giận hỏi: “Trông tôi kém đến nỗi cầu hôn mà cũng thất bại à?”
“Sao lại thế được chứ.” Nữ phóng viên lập tức phủ nhận, nịnh nọt anh. “Ai chẳng biết anh là anh chàng độc thân có giá nhất cứ Cảng Thơm này?”
“Mọi người quá khen rồi.” Thẩm Mục Phạm cười khiêm tốn.
Mặc dù anh không trực tiếp thừa nhận việc hôn nhân nhưng những lời vừa rồi đã tiết lộ khá nhiều, điều này khiến cho nữ phóng viên vừa moi được tin tức kia hưng phấn tới nỗi hai mắt sáng ngời, không ngừng cố gắng hỏi tiếp. “Vậy xin hỏi chủ tịch Thẩm, anh và cô Bạch dự tính khi nào thì kết hôn?”
“Vấn đề này có hơi khó trả lời.” Thẩm Mục Phạm cười như tỏ ý xin lỗi nữ phóng viên. “Có thể để chúng tôi giữ bí mật riêng tư không?”
Nữ phóng viên bị nụ cười của anh làm cho thất thần nên liên tục gật đầu. “Đương nhiên, đương nhiên.” Cô ta không quên chúc phúc. “Anh Thẩm, chúc mừng anh.”
“Cảm ơn.” Thẩm Mục Phạm cười lịch sự, trước khi kết thúc phỏng vấn còn ném ra một quả tạc đạn. “Tôi có thể đưa ra một yêu cầu hơi quá không?”
Nữ phóng viên gật đầu, ý bảo anh cứ nói.
Thẩm Mục Phạm nghiêng qua nhìn thẳng vào ống kính, trong mắt liền tràn ngập vẻ yêu thương mê người. “Tôi hy vọng mọi người đừng quá chú ý đến cô ấy, nếu không dọa cô ấy sợ chạy mất thì tôi phải theo đuổi vất vả lắm đấy.”
Những lời này, anh nói hết sức dịu dàng, sự che chở, yêu thương có đủ cả. Cộng thêm thân phận của anh, e là đã làm cho cả đám phụ nữ hâm mộ và ghen tỵ chết được. Có điều, thân là nữ chính, Bạch Chi Âm chỉ cảm thấy muốn phát điên lên được, ước gì mình có thể chui vào trong TV, lôi đầu cái tên đàn ông vô sỉ kia ra, đập cho một trận.
Đầu bên kia, Liên Hi nghe phỏng vấn xong thì cũng nghi hoặc. “Anh ta có ý gì chứ?’
“Ai mà biết anh ta nổi cơn gì.” Bạch Chi Âm tắt TV, không muốn nghe người dẫn chương trình tường thuật lại lịch sử yêu đương của cô và Thẩm Mục Phạm.
Liên Hi nghĩ ngợi một lúc thật lâu, sau đó cả gan đặt giả thiết: “Có khi nào anh ta thích cô thật rồi không?”
Bạch Chi Âm ngẩn ra, sau đó lập tức lắc đầu. “Không thể nào, nếu anh ta thích tôi thì sao lúc trước lại lạnh nhạt với tôi như thế, ngay cả khi tôi chủ động liên lạc với anh ta thì anh ta cũng không thèm đoái hoài gì tới.”
“Có lẽ là anh ta chỉ vừa phát hiện ra thôi.” Đôi với việc này, Liên Hi rất có kinh nghiệm. “Đàn ông vốn có bản tính háo thắng, thường thì không cảm thấy hứng thú với những thứ bày ngay trước mắt nhưng một khi xuất hiện đối thủ thì sẽ kích thích ý chí tranh đoạt của anh ta, cũng khiến anh ta nhận ra trái tim mình.”
“Đối thủ?” Bạch Chi Âm ngạc nhiên. “Ai chứ?”
Liên Hi nhớ lại biểu hiện của Thẩm Mục Phạm đêm hôm qua, cười bất đắc dĩ: “Có lẽ anh ta đã coi tôi là tình địch rồi.”
“Anh?” Bạch Chi Âm xua tay. “Sao thế được chứ, vừa nhìn là biết chúng ta là bạn tột.”
“Đó là do cô nghĩ thế thôi.” Liên Hi cười nhắc nhở cô. “Trong mắt người đang yêu, không tồn tại tình bạn khác giới.”
Bạch Chi Âm nhíu mày nghĩ ngợi một lát, vẫn không dám tin. “Lẽ nào anh ta thích tôi thật?”
“Rất có khả năng.” Liên Hi đáp.
Bạch Chi Âm nghĩ cho kỹ thì cảm thấy đáp án này là thích hợp nhất để lý giải hành vi điên cuồng của Thẩm Mục Phạm. nhưng nghĩ kỹ hơn nữa thì cô lại không có chút hưng phấn khi đạt được mục đích, ngược lại rất lo lắng. “Anh nói xem ông già đã xem được tin này chưa?”
Liên Hi biết sự lo lắng của cô nên an ủi. “Thấy thì thấy chứ sao, sớm muộn gì cũng biết mà.”
“Muộn thì tốt hơn sớm.” Bạch Chi Âm thở dài. “Ông ta sẽ không muốn tôi có quan hệ gì với Thẩm Mục Phạm đâu, bị phát hiện sớm thế chẳng phải chuyện tốt lành gì.”
Huống chi bây giờ cô còn ở trong thế bị động, hoàn toàn không bắt được suy tính của Thẩm Mục Phạm. Cho dù anh thích cô nhưng có chịu diễn xuất theo hướng mà cô muốn hay không đây? Với tính cách của anh, chắc là rất khó.
Theo kế hoạch, cô chỉ muốn tiếp cận anh, khiến anh thích mình, sau đó vì tình cảm với cô mà giúp cô rời khỏi nhà họ Bạch. Bây giờ thoạt nhìn kế hoạch đã đi đúng hướng, nhưng trên thực tế hướng đi ấy đã có sự thay đổi, bởi vì từ đầu đến cuối cô chỉ muốn có quan hệ ‘tình nhân’ hoặc ‘tình nhân bí