Polly po-cket
Bẫy Văn Phòng

Bẫy Văn Phòng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324552

Bình chọn: 8.00/10/455 lượt.

hải chiếc bàn trà, đau đến tê

buốt. Nhưng cô chẳng hề bận tâm, vẫn lết tới, hai tay run rẩy cầm điện

thoại.

“Tiểu Bồi, là anh phải không? Em là Bân Bân đây… A lô, Tiểu Bồi, em xin anh, anh hãy nói gì đi…”

Những người xung quanh đều nín thở chờ đợi, nhưng bên kia vẫn lặng im, chỉ nghe thấy tiếng điện lưu chạy đều đều.

Chẳng biết bao lâu sau, một giọng nói bỗng vang lên, khản đặc và yếu ớt,

nhưng Đàm Bân vẫn có thể nghe được tiếng gọi quen thuộc: “Bân Bân…”

Đã lâu lắm rồi Đàm Bân không nghe được giọng nói ấy. Cô nhắm nghiền mắt,

hai hàng lệ bỗng trào ra. “Là em… Tiểu Bồi… Anh đang ở đâu?”

“Bân Bân…”

“Em đây… Em đây!” Nước mắt cô đã chảy tràn xuống hai gò má.

Đầu dây bên kia không có tiếng ai trả lời, tất cả lại chìm trong yên lặng.

“Tiểu Bồi…”

Bỗng có tiếng ồn vọng qua điện thoại, tiếp đó là một giọng nói lớn bằng tiếng Tây Tạng.

“Mau trả lời đi!” Một trong hai viên cảnh sát thúc giục chàng sinh viên người Tạng.

Viên cảnh sát còn lại vội vã đứng dậy, chạy vào một căn phòng khác để báo cáo tình hình về sở.

Đàm Bân ngồi bệt dưới đất, đờ đẫn nhìn họ bận rộn chạy qua chạy lại, tai cô như ù đi.

Một lúc sau, Đàm Bân mới sực tỉnh. Cô vội cướp lấy điện thoại. “Các anh đang nói gì thế? Tại sao không cho Thẩm Bồi nói tiếp?”

Viên cảnh sát đang hí hoáy viết lên giấy những câu cần hỏi cho anh chàng

sinh viên người Tạng, thấy vậy liền chau mày ra hiệu cho đồng nghiệp.

Anh cảnh sát còn lại vội ôm lấy Đàm Bân, kéo cô ra khỏi phòng khách.

“Cô bé này, cô thông minh lắm cơ mà, tại sao hôm nay lại sơ suất như thế?

Rốt cuộc kẻ nào đang ở đầu dây bên kia, chúng ta vẫn chưa thể xác định

rõ…”

Đàm Bân lặng lẽ cúi đầu, không nói.

“Đừng trách cô ấy. Chúng ta mau trở về sở thôi.” Đồng nghiệp của anh ta ló đầu ra nói.

“Xong rồi à?”

“Ừm, nói chung là đã có thể báo cáo kết quả được rồi. Sau đó, chúng ta thông báo với bên Lan Châu để đón người về là ổn.”

Anh chàng vươn vai, mỉm cười nói với Đàm Bân: “Giờ cô có thể yên tâm được rồi đó, tối nay cứ ngủ thật ngon nhé!”

“Anh ấy đang ở đâu? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Chuyện này tạm thời không thể tiết lộ cho cô biết được, chúng tôi có quy tắc riêng của mình…”

“Tôi không muốn nghe câu đó của các anh!” Đàm Bân bực bội ngắt lời. “Lúc nào chúng tôi có thể gặp được anh ấy?”

“Tôi cam đoan là không để các vị chờ lâu đâu. Anh ấy bị thương và đang được

chữa trị, nhưng cô yên tâm, mọi chuyện đã ổn rồi.” Viên cảnh sát vẫn

kiên trì giải thích và không hề tỏ ra tức giận. Mấy ngày qua, nhìn vẻ ủ

rũ và đau khổ đến mất ăn mất ngủ của Đàm Bân, anh ta cũng động lòng trắc ẩn.

Chiều tối ngày hôm sau mới có tin tức từ phía Lan Châu. Cuối cùng họ cũng tìm được Thẩm Bồi trong một ngôi chùa Tây Tạng gần huyện

Mã Khúc.

Theo manh mối được hoà thượng trong chùa cung cấp, sở

cảnh sát tỉnh đã tìm ra danh tính của người dân du mục gọi điện thoại

vài hôm trước đó.

Diễn biến của vụ án nhanh chóng được làm sáng tỏ.

Thì ra khi đang đưa gia đình di cư về phía nam theo tập tục truyền thống,

trên đường băng qua huyện Quảng Hà, người dân du mục nọ đã phát hiện ra

Thẩm Bồi đang nằm thở thoi thóp trong bụi rậm.

Lúc đó, khắp người Thẩm Bồi đầy vết thương, trên người chỉ còn độc chiếc quần lót rách

nát, trong túi không có một xu, cũng chẳng có bất kỳ giấy tờ tuỳ thân

nào.

Dù đang trong cơn mê man nhưng khi thoáng nghe thấy tiếng

người, bản năng sinh tồn của Thẩm Bồi bỗng trỗi dậy. Anh cố gắng mở mắt, gắng hết sức bò về phía chiếc xe bò, kêu cứu: “Cứu tôi với…”

Song tiếng kêu của Thẩm Bồi quá yếu ớt nên không ai nghe thấy. Mới bò được

nửa đường, anh đã kiệt sức và lại chìm vào hôn mê sâu. May thay vợ của

người dân du mục đã phát hiện ra Thẩm Bồi. Thấy anh vẫn còn thở, nhìn

tướng mạo cũng không giống người xấu nên họ quyết định đưa anh đi theo.

Vì vết thương quá nghiêm trọng, không được sát trùng cẩn thận, cũng không

có thuốc trị thương nên dọc đường đi Thẩm Bồi liên tục sốt cao, mê man

bất tỉnh. Cũng có lúc anh tỉnh lại, nhưng vì ngôn ngữ khác nhau nên hoàn toàn không biết mình đang ở đâu và làm cách nào để liên lạc với thế

giới bên ngoài.

Chỉ đến khi tới huyện Lục Khúc, gặp được vị lạt

ma biết nói tiếng Hán, Thẩm Bồi mới mơ màng nói tên một người. Sau khi

vị lạt ma truy hỏi một hồi, anh mới thốt ra được số điện thoại của ai

đó.

Đó là lí do vì sao Đàm Bân nhận được cuộc điện thoại kì lạ đó.

Nhờ vị lạt ma chỉ dẫn, người dân du mục tốt bụng đã đưa Thẩm Bồi đến ngôi

chùa ở Mã Khúc, cầu xin những hoà thượng ở đây cứu chữa.

Nhiều vị hoà thượng trong chùa có y thuật cao siêu bí truyền của người Tây Tạng. Tuy nhiên, những thứ thuốc thần bí của họ lại không phát huy hiệu quả

với vết thương của Thẩm Bồi. Tình trạng bệnh tình chuyển biến lúc xấu

lúc tốt khiến họ tưởng rằng anh không thể qua khỏi, chuẩn bị bỏ cuộc.

Song vào một buổi sáng nọ, điều kì diệu đột nhiên xuất hiện. Thẩm Bồi

bỗng hạ sốt, đầu óc tỉnh táo trở lại.

Khi cảnh sát tìm thấy Thẩm

Bồi và đưa vào bệnh viện Nhân dân tỉnh Cam Túc, anh đã không còn trong

tình trạng nguy kịch nữa, có thể xuống giường, bám