
́, mới làm giám
đốc kinh doanh được một năm đã ngồi được lên ghế tổng. Ai trong
số các vị ở đây may mắn đến vậy?”
Đám người lại rộ lên bàn tán. Họ nói lung tung đủ thứ chuyện.
Chỉ có Đàm Bân là không đưa ra bất kỳ ý kiến gì. Cô gắp một
miếng cá hồi cho vào miệng, không để ý mà ăn phải mù tạt
khiến hai mắt cay sè.
Chiều hôm đó, Đàm Bân đến gặp Điền Quân. Tại đây, cô nghe được một tin vô cùng khủng khiếp.
Kết quả đấu thầu vòng đầu vốn định công bố vào tuần này, vậy
mà lại bị lùi lại đến trung tuần tháng Mười. Nguyên nhân là do có một vài nhà cung ứng đã thuyết phục được công ty ở tỉnh
giảm số lượng và quy mô các thiết bị thu mua tập trung. Sau khi
gác lại việc này, hai bên mới tiếp tục đưa ra những yêu cầu
của mình.
Đàm Bân bất lực nhìn Điền Quân. “Một vài công
ty phạm luât, chúng tôi không thể vì thế mà bị phạt liên đới,
đúng không?”
Điền Quân đáp: “Đó chỉ là những chuyện
ngoài ánh sáng, còn có rất nhiều chiêu trò không thể biết
được. Tiểu Bân này, nếu bên cô cũng chơi kiểu đó thì cũng sẽ
bị loại bỏ tư cách vào vòng trong, tôi không khách khí đâu
đấy.”
Đàm Bân cười xòa, nói: “Anh cũng biết chúng tôi trước nay làm ăn lương thiện, chưa phạm luật bao giờ mà.”
Nói đoạn, cô cáo từ ra về. Điền Quân đứng dậy, tiễn cô ra cửa. Khi đặt tay lên tay nắm cửa, anh ta chợt nhớ ra một chuyện. “Tiểu
Đàm, có một chuyện tôi quên không cảm ơn cô. Cô đã nói với Tình Tình những gì mà mấy ngày qua nó bỗng nhiên chăm chỉ học đến tận mười hai giờ đêm. Lúc đầu, mẹ nó vui lắm nhưng giờ đã
thấy xót con rồi.”
Đàm Bân nháy mắt, cười: “Tôi chẳng
nói gì cả. Có lẽ là do Tình Tình đã lớn nên hiểu biết hơn.
Tình Tình chăm chỉ học hành không phải là chuyện tốt hay sao?”
Thực ra Đàm Bân đã cổ vũ chuyện yêu đương của con gái nhà người ta, nhưng chuyện này cô không dám tiết lộ.
“Lúc nào rảnh cô hãy nói chuyện với nó nhiều hơn nhé, tôi lo con bé chỉ nhất thời hào hứng thôi.”
“Vâng, không vấn đề gì, tôi cũng quý Tình Tình, đó là một cô bé rất thông minh.” Đàm Bân đáp lại.
Bước ra khỏi cửa, Đàm Bân bắt đầu suy nghĩ về nguyên nhân thực sự khiến cuộc đấu thầu bị hoãn lại.
Cô mở cửa xe, ngồi vào trong, đang ngẩn người suy nghĩ, chưa kịp
mở khóa thì có ai đó đã gõ nhẹ lên cửa kính xe.
Đàm Bân nhìn ra bên ngoài, thì ra đó là Dư Vĩnh Lân.
Cô liền kéo cửa xe, khuôn mặt vui mừng thấy rõ: “Ôi, sao lại là anh?”
Dư Vĩnh Lân lắc chùm khóa xe trong tay, nhìn Đàm Bân từ đầu đến
chân. “Câu này tôi phải hỏi cô mới đúng. Cô ngồi một mình ở đây làm gì thế?”
Đàm Bân mỉm cười, thật thà nói: “Tôi đang suy nghĩ.”
Dư Vĩnh Lân liền ngồi sang ghế bên kia, sau đó đưa tay về phía Đàm Bân. “Cho xin điếu thuốc.”
Đàm Bân liếc xéo. “Anh lại đang cai thuốc à?”
“Ừ, mẹ vợ yêu cầu dữ quá nên đành phải bỏ. Dù sao cai thuốc cũng là việc dễ nhất trên thế giới này.”
“Đúng vậy, thế nên anh mới phải bỏ thuốc ngót ngét chục lần có lẻ.”
Dư Vĩnh Lân cười lớn, thở ra một hơi rồi hỏi: “Nghe nói cô xin nghỉ phép hả, qua chỗ gì đó hạnh phúc chứ?”
“Gì chứ, tôi phải túc trực trong bệnh viện suốt ấy.”
“Ơ, ai phải nằm viện thế?”
Đàm Bân do dự một lúc mới trả lời: “Bạn trai tôi.”
“Hả?” Dư Vĩnh Lân ngạc nhiên quay sang hỏi: “Vậy là vụ án kết thúc rồi sao?”
Đàm Bân tỏ vẻ kinh ngạc: “Sao anh biết?”
“Lần trước ấy, Ray đưa cô đến bệnh viện, người anh em của cậu ta,
cái tên Nghiêm Cẩn gì đấy, bị sở cảnh sát giữ lại, tôi phải
giúp lo liệu việc sau đó.”
Đàm Bân im lặng một hồi rồi
nói: “Cảm ơn anh! Thật có lỗi quá, chỉ vì sự nôn nóng nhất
thời mà tôi đã làm liên lụy đến nhiều người.”
“Không cần phải cảm ơn, chẳng qua tôi nhân tiện mà giúp thôi. Nhưng Cherie
này, tôi luôn thấy cô làm việc thiếu tình cảm quá, hôm ấy tôi
bị cô làm cho sợ phát khiếp. Cả Ray cũng thế, đúng là to gan
mà, làm việc chẳng có quy tắc gì hết, vết thương của cậu ta
chắc không nhẹ đâu.”
Lòng Đàm Bân như thắt lại, cô quay sang buồn bã nói: “Anh ấy vẫn khỏe chứ ạ?”
Dư Vĩnh Lân liếc nhìn cô, hỏi với vẻ đầy ngạc nhiên: “Dạo này cô không liên lạc với cậu ấy à?”
“Một tuần trước tôi có gọi điện. Lúc đó anh ấy nói là vừa từ Hà Lan về, vậy nên tôi không nói gì nhiều.”
“Một tuần trước á?” Dư Vĩnh Lân nghĩ ngợi một lúc rồi lắc đầu, cười gượng. “Haizz, một tuần trước.”
Đàm Bân cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ. Tại sao Dư Vĩnh Lân lại
nói như vậy? Dường như trong lời nói đó còn có ý gì khác. Dư
Vĩnh Lân hắng giọng, hình như muốn nói gì