
hân tích hết sức đơn
giản: “Vòng đấu thầu bị hoãn lại, ngoài lý do Điền Quân nói
vẫn còn có một lý do khác nữa. Theo lệ cũ, trung tuần tháng
Mười mới phát thầu, thời gian đàm phán thương mại hoãn đến
trung tuần tháng Mười hai. Lúc đó, các công ty đều đang gấp rút ký hợp đồng để hoàn thành kế hoạch của năm, vậy nên sẽ có
nhiều nhượng bộ về giá cả và triết khấu.”
Nghe Lưu Bỉnh Khang nói, Đàm Bân không thể không khâm phục, đúng là gừng càng già càng cay. Cô cũng bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không
đúng, nhưng lại chưa nghĩ được theo hướng này. “Vậy chẳng lẽ
Phổ Đạt đã hạ quyết tâm, muốn thông qua việc thu mua tập trung
để ép các công ty tham gia đấu thầu phải giảm giá thật thấp.”
Lưu Bỉnh Khang gật đầu. “Đúng thế, có phải chỗ cô đã thảo luận
phương án kỹ thuật với công ty ở tỉnh trước rồi? Hãy chỉ đạo
sale của các tỉnh cũng phải bắt tay vào làm, không cho họ có
cơ hội để giảm quy trình.”
Đàm Bân liền nghĩ đến lời
của Điền Quân. “Nhưng Điền Quân nói có vẻ rất kiên quyết, liệu
có xảy ra vấn đề gì không?”
Lưu Bỉnh Khang cười nói:
“Cherie, lúc nào rảnh cô hãy đọc thêm về lịch sử, lúc ấy cô
sẽ phát hiện rằng mâu thuẫn giữa chế độ tập quyền trung ương
và tự trị địa phương luôn luôn tồn tại. Người đại lục các cô
thường nói như thế nào nhi? À, đúng rồi, câu đó là trên có
chính sách, dưới có đối sách, cô nên học cách tận dụng điểm
này.”
Nói đoạn, Bỉnh Khang cúi đầu nhìn đồng hồ.
Đàm Bân vốn định hỏi một chút về mục tiêu tiêu thụ, song thấy vậy bèn đứng dậy cáo từ, trong đầu vẫn suy nghĩ về câu nói cuối
cùng của Lưu Bỉnh Khang.
Vì còn một đống công việc vẫn chưa hoàn thành nên Đàm Bân đành phải xách máy tính đến bệnh viện.
Lúc này, Thẩm Bồi đang nổi giận đùng đùng ở trong phòng.
Chỉ vì cô hộ lý muốn thay đồ cho Thẩm Bồi nhưng anh không chịu,
vùng vẫy làm đổ đống chai lọ trên chiếc bàn cạnh giường.
Chỗ truyền dịch trên cánh tay trái sưng to vì đầu kim truyền bị trệch ven.
Y tá thấy vậy liền thay kim truyền dịch cho Thẩm Bồi, nhưng anh
vẫn nhất định không chịu, thậm chí còn rút kim, quăng xuống
đất, khiến máu chảy ra, thấm đỏ cả góc chiếc ga giường trắng
toát.
Nhìn thấy máu, Thẩm Bồi liền gục xuống, nôn thốc nôn tháo, đến mức mặt cắt không còn giọt máu.
Khi Đàm Bân bước vào, cả đám người đang đứng vây quanh, lúng túng không biết làm gì.
Bà vú Vương thì đang khóc nức nở, cố gắng thuyết phục anh: “Bồi Bồi ngoan nào, thế này mới nhanh khỏi bệnh.”
Sau một hồi quấy phá, lúc này Thẩm Bồi đã hoàn toàn kiệt sức.
Anh nằm co quắt trên giường, tay khư khư giữ chặt cổ áo, nức nở nhắc đi nhắc lại: “Không cần quan tâm đến tôi, đi ra đi, ra hết
đi!”
“Bồi Bồi!”
“Cút đi!”
Bà lão lùi ra sau, cúi đầu, lau nước mắt. Mũi và hai mắt bà đỏ mọng, dưới ánh đèn, hai bên tóc mai bạc trắng.
Đàm Bân không đành lòng nhìn tiếp cảnh tượng này. Cô liền quăng
máy tính sang một bên rồi chạy đến. “Thẩm Bồi, anh muốn làm
gì thế? Tại sao lại nói những lời như vậy?”
Bà Vương vội vàng kéo áo Đàm Bân. “Cô bé, đừng trách cậu ấy, đừng nói gì nữa.”
Đàm Bân đẩy tay bà lão ra, quỳ xuống trước mặt Thẩm Bồi. Nhưng
nhìn thấy vết thương trên đầu anh, những lời cô định nói bỗng
nghẹn ứ trong cổ họng. Đàm Bân chỉ biết thở dài, hạ giọng
thật nhẹ nhàng: “Có chuyện gì anh có thể nói được mà. Tại
sao lại nổi nóng như thế?”
Thẩm Bồi vẫn lặng im không nói. Anh hạ hai cánh tay đặt trên trán xuống, nhìn cô chằm chằm, mắt ngân ngấn nước.
Đàm Bân không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đó. Lấy bông cầm máu cho anh mà lòng cô đau như bị rút từng khúc ruột.
Bà Vương bước đến hỏi: “Bồi Bồi, tối nay cậu muốn ăn gì…”
Đàm Bân ngán ngẩm quay đầu lại. “Bà Vương, bà và mọi người có
thể ra ngoài một lúc được không? Cháu có chuyện muốn nói với
Thẩm Bồi.”
Cô y tá phải ở lại dọn phòng, lẩm bẩm trách móc: “Đã bảo là đừng có kích động bệnh nhân. Tâm lý của anh
ta vẫn chưa ổn định, người đó lắm lời như vậy, thử hỏi sao
không xảy ra chuyện!”
Đàm Bân nhỏ nhẹ nói: “Thực sự xin lỗi.”
Cô y tá chỉnh lại kim truyền dịch, sắp xếp thuốc và thiết bị
máy móc rồi đẩy xe ra khỏi phòng. Cánh cửa phòng khép lại sau lưng cô ta, ngăn không cho tiếng người bên ngoài vọng vào.
Lúc này Đàm Bân mới thở phào nhẹ nhõm. Cô ngồi xuống giường, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của Thẩm Bồi, im lặng không nói.
Làn da nâu khỏe khoắn ngày nào của anh giờ trắng bệch, nhợt nhạt, tóc mới mọc đâm va