
̀o lòng bàn tay cô ram ráp.
“Tại sao vậy?” Cuối cùng Đàm Bân cũng cất tiếng hỏi.
“Anh nhìn thấy anh ấy, cứ nhắm mắt lại là anh lại nhìn thấy khắp người anh ấy toàn là máu. Máu đỏ lòm, đặc quánh… Bọn anh
nhìn nhau, anh tận mắt nhìn thấy sinh mệnh của anh ấy dần bị
cướp đi, mắt anh ấy trợn tròn, hơi thở tắt lịm…”
Khoảnh
khắc ấy, trái tim Đàm Bân bỗng quặn đau xót xa. Cô cúi gập
người, nhẹ nhàng áp khuôn mặt anh vào lòng, giọng nói bay bổng như trong cơn mê: “Mọi thứ đã qua rồi, Tiểu Bối à! Rồi ngày
đó cũng sẽ phải đến, chúng ta đều phải trải qua thời khắc
ấy, không ai có thể trốn tránh được…”
Có ai đó đã từng
nói với cô, cái chết cũng giống như nước trên địa cầu, bạn
không thể chạy trốn, không thể lẩn tránh, chỉ có thể học cách
để đối diện với nó.
Nhưng những gì Thẩm Bồi đã trải qua so với nhiều người thực sự là quá tàn nhẫn.
Lúc này Đàm Bân như ngậm phải thứ gì đó đắng chát. Thẩm Bồi đang run rẩy trong lòng cô, áo anh ướt đẫm mồ hôi lạnh như vừa bị
cả thùng nước giội vào.
Đàm Bân thử cởi cúc áo cho anh. “Quần áo không thay sẽ bẩn lắm, để em giúp anh cởi nhé, chúng ta sẽ làm từ từ thôi, được không?”
“Không!” Thẩm Bồi lập tức nắm chặt lấy vạt áo, lùi lại phía sau với vẻ cảnh giác.
“Được rồi, được rồi, không thay nữa, không thay nữa!” Đàm Bân dừng
lại, đưa tay ra quay mặt Thẩm Bồi lại để anh nhìn vào mắt
mình. “Nhưng anh phải hứa với em, từ giờ không động tí là nổi
nóng nữa nhé!”
Thẩm Bồi nhìn Đàm Bân, đôi mắt tràn ngập sự quan tâm và thăm dò của cô chính là thứ anh đang cố gắng lẩn trốn.
Thẩm Bồi gạt tay Đàm Bân ra, quay mặt đi rồi nói: “Anh muốn về nhà.”
Đàm Bân vô cùng kinh ngạc. Cô không thể thẳng thừng từ chối lời đề nghị này, đành ngọt ngào dỗ dành: “Anh ngoan ngoãn ở đây nghỉ ngơi vài ba ngày, sau đó chúng ta sẽ thương lượng với bác sĩ.”
Cuối cùng, Thẩm Bồi cũng chìm vào giấc ngủ, nhưng vẫn nằm với tư
thế cổ quái, hai tay ôm lấy đầu, người cuộn tròn, co quắp như
đứa trẻ trong bụng mẹ.
Đàm Bân vừa đau đớn vừa hoài nghi, lo lắng. Cô thực sự không thể tưởng tượng nổi những gì Thẩm
Bồi đã phải trải qua. Trái tim anh như có một hố đen sâu hoắm,
không thể đối diện, cũng chẳng thể mất đi, chỉ còn cách ra
sức trốn chạy.
Tìm cách lấy được báo cáo điều tra của
sở cảnh sát Cam Nam, nhưng trong đó cũng chẳng có bất kỳ manh
mối nào, Đàm Bân lại một lần nữa đề nghị mời bác sĩ tâm lý
đến chữa trị cho Thẩm Bồi.
Lần này, mẹ anh vẫn có
chẳng chút hứng thú, chỉ than phiền rằng trong nước không có
bác sĩ tâm lý giỏi, những phòng khám tâm lý chỉ làm qua quýt
để kiếm ăn mà thôi. Cuối cùng, cha của Thẩm Bồi xuất hiện, đưa một vị giáo sư đại học có bằng tiến sĩ tâm lý ở nước ngoài đến. Lúc này, mẹ anh mới không nói được gì nữa.
Nhưng
cuộc nói chuyện đầu tiên giữa vị giáo sư kia và Thẩm Bồi lại
không diễn ra thuận lợi vì anh ra sức kháng cự, nhất quyết
không chịu hợp tác.
Đàm Bân nản lòng, buồn chán vô cùng.
Vị giáo sư nọ bèn an ủi cô: “Không sao đâu, những bệnh nhân không
chủ động đến gặp bác sĩ tâm lý đều như thế. Tôi cũng không có
nhiều yêu cầu với bệnh nhân, chỉ cần cậu ấy cảm thấy thoải
mái, chịu gặp bác sĩ đúng giờ, bộc lộ con người thật của
mình là được. Nhưng từ trạng thái tâm lý hiện tại của bệnh
nhân có thể thấy rằng cậu ấy vẫn chưa thực sự chuẩn bị.”
Đàm Bân phiền não hỏi: “Vậy chúng tôi có thể làm gì?”
“Hãy tạo cho cậu ấy một môi trường thoải mái, đừng khiến cậu ấy
cảm thấy áp lực. Chữa trị tâm lý thực ra là một quá trình
đối diện với chính mình. Những lo lắng và đau đớn do mâu thuẫn nội tâm gây ra có những lúc vượt qua cả vết thương trên da
thịt. Nếu chỉ cố tìm cách giảm đau, gây tê mà không đối mặt
với đau đớn thì sẽ không giải quyết được cốt lõi của vấn đề. Nói thẳng ra, đó chẳng qua chỉ là phương pháp bổ trợ, trên
thực tế vẫn phải dựa vào khả năng tự lành bệnh của bệnh
nhân. Vậy nên nhất định phải giúp cậu ấy có sự chuẩn bị tốt
nhất, có đủ bản lĩnh và dũng khí để trải qua toàn bộ quá
trình này.”
Đàm Bân cố gắng nghe hiểu những lời nói này.
Bữa trưa hôm đó, cô hẹn gặp Văn Hiểu Tuệ để trút bầu tâm sự. Cuối cùng, cô buồn rầu nói: “Có phải người ta thường nói trên thế
gian này không có Thượng đế, mãi mãi chỉ có thể tự mình cứu
lấy mình, đúng không? Hiểu Tuệ à, chuyện này đúng là đáng
thất vọng!”
Văn Hiểu Tuệ bật cười. “Đàm Bân này, cậu vẫn luôn ng